Chương 8: Bỏ ngay cái dáng vẻ lưu manh kia của anh đi

Lâm Kỳ Phong cũng có chút sững sờ, nhìn thấy Lý Tranh dẫn Hứa Mộc Tình rời đi, anh ta vội nắm lấy tay cô gái đi ngang qua mình: “Tình Tình.”

Hứa Mộc Tình dừng lại, cảm thấy khó chịu vì chữ “Tình Tình” của anh ta, anh ta là ai, dựa vào cái gì coi như không có chuyện gì xảy ra, gọi cô thân mật giống như cô là bạn gái của anh ta vậy.

“Tình Tình, lễ đính hôn tuần sau, em có đến không?”

Hứa Mộc Tình im lặng, hốc mắt càng đỏ hơn, rốt cuộc tại sao người này lại vô sỉ như vậy, còn muốn cô đến chúc phúc cho anh ta sao?

“Thật ngại quá, tuần sau vợ tôi phải đi công tác, có lẽ không thể tham dự lễ đính hôn long trọng của anh, chúng tôi gửi lời chúc mừng đến anh trước, chờ đến lúc chúng tôi tổ chức hôn lễ sẽ gửi thiệp mời cho anh, nhưng mà tiền mừng vẫn phải phiền anh gửi vào số tài khoản của tôi, tối nay tôi sẽ gửi số tài khoản vào điện thoại của anh. Đi thôi, bà xã, không phải em vừa nói đói bụng sao?” Lý Tránh kéo tay của Hứa Mộc Tình qua, đứng giữa hai người, kéo dài khoảng cách của hai người.

“Đúng rồi, anh Lâm, sau này phiền anh đừng tùy tiện động tay động chân, tôi rất tin tưởng vợ tôi sẽ không cắm sừng tôi, nhưng mà sắc mặt vợ chưa cưới của anh hình như không được tốt lắm, ba lớp phấn cũng không che giấu được.” Nói anh, lập tức kéo tay Hứa Mộc Tình tiếp tục đi về phía trước, cúi đầu xuống làm như đang nhỏ giọng thì thầm với cô: “Bà xã, sau này nhìn thấy tên khốn kiếp này thì nhớ đi đường vòng, đừng để ảnh hưởng đến thai nhi.” Nói xong còn cố ý xoa bụng Hứa Mộc Tình.

Cơm tối vẫn do đầu bếp Lý thể hiện khả năng của mình, làm bốn món một canh, còn thuật tay làm một đĩa salad trái cây.

Ăn cơm xong, tâm trạng tồi tệ lúc chiều của Hứa Mộc Tình cũng đucợ an ủi phần nào.

“Lý Tranh, anh còn chưa thu dọn hành lý sao?”

“Không cần, ngày mai đỡ phải thu dọn một lần nữa, cứ như vậy trực tiếp mang đi.” Lý Tranh vừa nói vừa đặt bàn chải đánh răng, khăn tắm và một số đồ dùng mới mua vào trong phòng tắm.

“Đồ dùng hàng ngày chỗ đó sẽ cung cấp cho anh sao? Hay là tự mang theo một bộ?”

“Dùng đồ cung cấp là được rồi, không giành một chút lợi ích mà nhà nước cho tôi sẽ cảm thấy rất có lỗi với bản thân.” Lý Tranh kiểm tra lại mọi thứ lần nữa rồi mới ra ngoài.

“Được rồi, vậy anh đi tắm trước đi, đã lấy đồ ngủ ra chưa? Cái đó có lẽ không cần mang theo đúng không?”

“Ừm, không cần mang theo, không cần dùng. Đúng rồi, mấy ngày tôi không có ở đây, cô giúp tôi mua mấy bộ quần áo để ở đây đi.”

“Hừ, tiểu bạch kiểm(*) anh muốn để bà cô đây bao nuôi sớm như vậy sao? Tiêu tiền của bà cô đây cũng không sao, nhớ rõ chất lượng phục vụ phải cao một chút là được.”

(*) Những anh chàng đẹp trai trắng trẻo được người khác bao nuôi

“Bà cô yên tâm đi, tôi là người làm việc tốt nhất trong bệnh viện của chúng tôi.” Lý Tranh nháy mắt với Hứa Mộc Tình, cầm quần áo đi tắm.

Hứa Mộc Tình nổi da gà thu dọn giường cho anh, cảm thấy người này càng lúc càng không đáng tin cậy.

“Tôi không ngủ phòng này, phòng này quá lạnh, tôi muốn ngủ phòng cô.” Lý Tranh tắm rửa xong, đứng lau tóc ở cửa nhìn cô gái đang trải giường cho mình.

“Lạnh thì mở điều hòa lên, khuê phòng của bà cô đây không phải anh nói muốn ngủ thì ngủ.”

“Buổi sáng tôi đã ngủ rồi.”

“…”

“Hôm trước không phải cô giữ tôi lại ngủ cùng hay sao?” Lý Tranh trực tiếp đi vào phòng ngủ của Hứa Mộc Tình.

“Đó không phải vì sợ cha mẹ anh nhìn thấy sẽ nói này nọ sao?” Hứa Mộc Tình đuổi theo.

“Ngày mai tôi sẽ phải bắt đầu cuộc sống người không ra người, ma không ra ma hai mươi ngày. Tôi chỉ muốn ngủ trên một cái giường lớn êm ái thôi mà, chút yêu cầu này rất quá đáng sao? Cô hỏi thử món tôm bóc vỏ vị trà mà tối nay cô đã ăn xem có quá đáng không? Hỏi thử cánh gà coca xem có quá đáng không? Còn có nấm hương rau chân vịt, cô hỏi bọn nó thử xem có quá đáng…”

“Dừng dừng dừng, ngủ đi ngủ đi, nhưng tôi nói trước, chỉ một đêm tôi, hành quân trở về phải ngủ ở phòng kia. Tôi đổi một cái giường lớn cho anh.”

“Ừm.” Lý Tranh ngã lên giường lớn, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.

“Bỏ ngay cái dáng vẻ lưu manh kia của anh đi!”

“Tiểu cô nương mau đến đây ~ Gói dịch vụ rất hài lòng ~ Không hài lòng không lấy tiền ~”

“Lý Tranh nếu như anh còn như vậy thì cút về căn phòng kia ngủ đi!”

“Được rồi được rồi, cô nhanh đi tắm đi, tôi đột nhiên cảm thấy cơ thể có chút mệt mỏi, đầu cũng rất đau.” Nói xong nhắm lại, nhẹ nhàng hít thở.

“Anh đủ rồi đó, có thấy ấu trĩ không.”

“….” Không ai đáp lại.

Thật sự hôn mê rồi? Không phải do làm việc quá sức gì đó chứ?

“Này, anh là thật hay giả vậy?” Hứa Mộc Tình đi qua cúi đầu vỗ lên mặt người đàn ông.