Chương 7: Cô không thể học nấu ăn sao?

Hứa Mộc Tình không quá để tâm đến sự chăm sóc chu đáo này: “Chú ý cách dùng từ của anh! Là hai mươi tám năm trước! Này, anh nói xem hay là tôi cũng mua một chiếc Cayenne, tôi cảm thấy xe của anh chạy rất êm.”

“Yo, hôm qua còn nói là giai cấp lao động, hôm nay đã này nhà tư bản rồi?”

“Không phải vậy, hôm nay tôi là vợ của một nhà tư bản nha ~ Tôi cảm thấy chuyện nhà cửa chúng ta có thể từ từ, hôm nay cấp trên của tôi nói gần đây sẽ có đợt cắt giảm biên chế, cũng không chắc chắn sẽ tiếp tục sống ở đây nữa…”

“Ồ? Sao lại vậy? Công ty nhỏ tồi tệ của cô cuối cùng cũng sắp đóng cửa rồi à? Vậy tôi phải nói với cha cô một tiếng, nói không chừng ông ấy sẽ rất vui vẻ, ngày mai có thể tìm cho cô một chỗ ở chỗ chúng tôi.”

“Lý Tranh, tốt nhất anh đừng để tôi biết anh mách lẻo sau lưng tôi! Bằng không bà cô đây sẽ dừng hình phạt tàn khốc trừng trị anh!” Nói xong thì vươn tay đến nhéo lỗ tai Lý Tranh.

“Này này, đừng lộn xộn, đang lái xe đó.” Lý Tranh kéo bàn tay đang làm loạn xuống, suy nghĩ một chút, rồi nắm chặt trong tay mình, đặt trên đùi.

“Lý Tranh, anh đang nhân cơ hội này giở trò lưu manh đúng không, mau buông bà cô ra.”

Lý Tranh giả vờ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục nắm: “Ngày mai tôi phải tham gia hành quân, hai mươi ngày mới trở về.” Nói xong quay đầu nhìn thoáng qua cô gái vẫn đang cố gắng rút tay lại.

Nghe thấy câu này, quả nhiên lực chú ý của Hứa Mộc Tình bị dời đi: “Hả? Đi đâu?”

“Chuyện trong quân cơ mật, không tiện tiết lộ. Yên tâm đi, không có nguy hiểm.”

“Đương nhiên tôi biết là không nguy hiểm, đại quân người ta anh dũng ra trận, anh ở nơi đóng quân chờ người bị thương được đưa đến băng bó là được, có thể có nguy hiểm gì.”

“Cô nghĩ đơn giản như vậy sao, cô gái ngốc.” Lý Tranh cười buông tay cô ra, quay đầu vòi rối mái tóc cô: “Trong nhà không có đồ ăn, tôi đưa cô đi siêu thị mua một ít.”

Hai người trò chuyện suốt quãng đường đến Walmart.

Thấy Hứa Mộc Tình ném hai túi Shin ramen năm gói vào trong xe hàng, Lý Tranh nhíu mày: “Cô có thể đừng ăn những thực phẩm độc hại này được không?”

“Nếu không phải sợ bị anh lải nhải, vừa rồi tôi còn muốn mua Khang sư phụ, nhớ tên cường hào anh có tiền cho nên mới mua Shin ramen.” Hứa Mộc Tình lấy lòng kéo lấy tay Lý Tranh, cản anh trả mì lại kệ.

“Cô không thể học nấu ăn sao? Bỏ đi, không cần mua đồ ăn nữa, cô vẫn nên gọi đồ ăn ngoài đi.” Lý Tranh có chút bất đắc dĩ nói.

“Không không không, vẫn có thể mua một ít, hôm nay còn phải ăn mà đúng không?” Hứa Mộc Tình lên kế hoạch nấu bữa tối cho Lý Tranh, tâm trạng rất tốt.

Lúc Lý Tranh đi chọn cánh gà, không biết tại sao Hứa Mộc Tình lại bỏ một đóng khoai tây chiên cùng thạch trái cây vào trong xe hàng, Lý Tranh do dự có nên ném cô ra ngoài hay không: “Hứa Mộc Tình, cô không thấy trên tin tức có nói thạch trái cây đều được làm từ giày da à?”

“Có thấy, tôi sống hai mươi tám năm, ăn nhiều đồ ăn Trung Quốc như vậy cũng không chết, thêm một chút này cũng có là gì, hơn nữa, giày da và thạch trái cây bày ra trước mặt anh bảo anh ăn một cái, anh sẽ ăn cái nào?”

“Không ăn cái nào hết, thứ này có gì ngon?”

“Anh không hiểu, lúc bỏ thạch vào trong miệng, sẽ có ảo giác như đang hôn môi.”

“Cô muốn hôn thì tìm tôi là được rồi, tìm thạch trái cây làm gì? Nào đến đây, ông đây hôn một cái.” Nói xong liền nghiêng đầu về phía Hứa Mộc Tình.

Hai người đang đùa giỡn thì bỗng Hứa Mộc Tình sững người.

Lý Tranh quay lại thì mới phát hiện Lâm Kỳ Phong đang đưa vợ chưa cưới đến mua thức ăn, đang ở phía sau anh, hình như anh đang chặn đường người ta.

Nhìn thấy hốc mắt Hứa Mộc Tình hơi đỏ lên, Lý Tranh cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô: “Bà xã, chúng ta chặn đường người ta rồi, đi thôi.” Nói xong, anh vòng tay ôm lấy eo Hứa Mộc Tình, đẩy xe hàng bỏ đi.