Chương 9: Là ngân sách cho hạng mục nhà cửa.

“A!” Cô đột nhiên bị người đàn ông đang giả vờ bất tỉnh kéo ngã xuống, xoay người đè lên giường: “Lý Tranh! Đồ lừa đảo này!”

Người đàn ông cười đến l*иg ngực run lên: “Hứa Mộc Tình, cô không phải đang giả ngốc, mà là thật sự ngu ngốc!”

Lúc Hứa Mộc Tình thức dậy vẫn không thấy Lý Tranh đâu, người đàn ông có kỷ luật kia luôn tự giác thức dậy luyện tập như thời điểm trong quân đội.

Nhớ tới tối hôm qua anh cười nói: “Hứa Mộc Tình, cô không phải đang giả ngốc, mà là thật sự ngu ngốc.” Sau đó lại hôn lên trán cô rồi mỉm cười lăn sang bên cạnh ngủ thϊếp đi, trong lòng Hứa Mộc Tình dâng lên cảm giác bị trêu đùa sâu sắc.

Rửa mặt xong đi ra cửa phòng ngủ, lập tức nhìn thấy Lý Tranh đã làm xong bữa sáng, đang ngồi trên bàn ăn đọc báo.

“Dáng vẻ này của anh trông giống hệt cha tôi mỗi buổi sáng.” Hứa Mộc Tình mỉa mai.

“Con gái ngoan, nhanh ăn sớm đi.” Lý Tranh cười đặt tờ báo xuống, múc một bác cháu rau còn nóng hổi từ trong nồi sứ ra, đưa cho Hứa Mộc Tình.

“Tôi trở về sẽ nói với cha tôi anh đang lợi dụng mẹ tôi.” Hứa Mộc Tình cầm bánh bao nhân đậu đỏ trong đĩa lên cắn một miếng.

“Dáng vẻ ngốc nghếch.” Lý Tranh vừa nói vừa bóc trứng luộc, đặt vào đãi trước mặt Hứa Mộc Tình.

Đưa Hứa Mộc Tình đến chỗ làm, Lý Tranh lấy thẻ ngân hàng của mình từ trong ví ra.

“Nộp thẻ lương nhanh như vậy sao?”

“Không phải thẻ lương.” Anh mở ví của Hứa Mộc Tình ra nhét vào: “Là ngân sách cho hạng mục nhà cửa.”

Trên mặt Hứa Mộc Tình hiện lên ba vạch đen: “Anh trai à, chiến dịch chống tham nhũng gần đây vô cùng nghiêm ngặt, anh tham ô công quỹ như vậy thì có thể sống được bao nhiêu năm? Nói cho anh biết trước, nếu anh phải đó tôi cũng sẽ không đi đưa cơm cho anh.”

“Rất thích nhìn biểu cảm ngốc nghếch này của cô.” Lý Tranh nhéo mũi cô gái: “Yên tâm đi, không phải tiền lương cũng không phải công quỹ, là hoa hồng của công ty bên kia.”

“Đề nghị anh không được tiếp tục nói tôi ngốc nữa, tiếp tục như vậy cho dù tôi không ngốc thì trong tiềm thức cũng sẽ nảy sinh phán đoán sai lầm rằng tôi ngốc.” Hứa Mộc Tình nói xong một câu dễ gây líu lưỡi đó xong thì vội vàng chạy vào công ty.

Trong những ngày không có Lý Tranh, Hứa Mộc Tình cũng không cảm thấy có gì khác hiện, chỉ là lúc cô nhìn thấy bộ đồ ngủ treo trong tủ quần áo mới nhớ đến tấm thẻ mà người nọ đưa cho mình, cho nên quyết định gọi điện thoại hẹn Mạnh Lan ra ngoài dạo phố, thuận tiện mua cho anh mấy bộ quần áo.

Mạnh Lan nhìn thấy chiếc xe cô lái đến đón cô ấy thì sửng sốt: “Tình Tình, cậu đổi xe lúc nào vậy? Cậu lái chiếc Cayenne này trông có chút đàn ông?”

“Ồ, của Lý Tranh, anh ấy đi công tác nên tớ lái.”

“Lý Tranh? Anh ta đi công tác thì liên quan gì tới cậu?”

“Không có gì, chỉ là tớ và anh ấy vừa mới đăng ký kết hôn.”

“Cái gì?!....”

Suốt dọc đường Hứa Mộc Tình phải nghe vô số câu hỏi của Mạnh Lan, chỉ là cô thật sự không có cái gì để nói, cô không biết hai người có gian tình từ lúc nào, hoặc là hoàn toàn không có? Cho nên chỉ đơn gian “ừm” “à” “có thể” qua loa lấy lệ.

“Cậu nói cái gì? Say rượu làm bậy?”

“Ừm. Hả? Tớ vừa mới nói cái gì?”

“Vừa rồi tớ hỏi cậu có phải chạy đến đó uống rượu, sau đó lăn lên giường với anh ta trong lúc say hay không, cậu nói ừm.”

“Vừa rồi tớ bị phân tâm, không có không có, không có làm bậy.”

“Vậy thì Lý Tranh cũng đáng thương quá đi, vợ cũng cưới rồi mà vẫn chưa thể làm bậy sao?”

“Mạnh Lan, hay là chúng ta đi dạo phố đi… lần trước không phải cậu rất thích bộ sưu tập mùa xuân đó sao, tớ mua cho cậu nha?”

“Đừng có thay đổi chủ đề! Cái gì? Cậu muốn mua bộ sưu tập mùa xuân cho tớ sao? Được được. Nhưng mà bộ sưu tập mùa xuân qua đợt rồi, tuần trước tớ nhìn trung một bộ sưu tập mùa hè mới, mua cái đó tặng tớ đi?”

“Haizz… rõ ràng tớ mới là người kết hôn, không phải cậu nên tặng quà cưới cho tớ sao?”

Đi vào một cửa hàng chuyên bán trang phục dành cho nam giới, Hứa Mộc Tình đến gần dẫy quần áo có màu xanh quân đội, lấy năm sáu bộ, sau đó lại nhìn sang dẫy bên cạnh, tưởng tượng người nọ mặc áo màu hồng sẽ có vẻ mặt tức giận thế nào, cô dứt khoát lấy ba bộ: “Những món này, số 185, gói lại hết cho tôi.”