Chương 38

Nhất là khi nhìn thấy nụ cười trên mặt hiệu trưởng Tô, hai vợ chồng mới yên tâm, họ biết Tiểu Bác không nói nhiều và hơi hướng nội, nên họ lo lắng anh sẽ bị hiệu trưởng Tô phê bình, sau đó trong lòng sẽ khó chịu.

Tô Chí Phong nói: "Cha, Tiểu Bác không sao chứ, nó mới tới chưa quen với chúng ta lắm nên không thích nói chuyện. Cha thông cảm cho nó nha.”

Hiệu trưởng Tô trừng Tô Chí Phong một cái, sau đó đưa tay xoa xoa đầu Giang Bác, Giang Bác không thích hành động này nên đã lảng tránh đi.

Tô Bảo Cương và mấy đứa bé đang từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy anh như vậy, lập tức bày tỏ sự ngưỡng mộ.

Thằng ba thật trâu bò, ngay cả mặt mũi ông nội mà cũng không cho.

Hiệu trưởng Tô không có chút nào là không vui, ngược lại cười nói: "Tiểu Bác thật sự rất thông minh, nhà chúng ta nhất định đã sinh ra một thiên tài.”

Nghe những gì hiệu trưởng Tô nói, những người còn lại trong nhà họ Tô cũng đứng dậy.

Bác cả Tô Chí Cường nói: "Cha, cha nói Tiểu Bác thực sự thông minh như vậy sao?”

Từ Mỹ Lệ cũng kinh ngạc nhìn Giang Bác: "Thực sự không khoác lác à?”

Hiệu trưởng Tô mỉm cười gật đầu: "Cha vừa mới kiểm tra qua, Tiểu Bác quả nhiên có năng lực này.”

Hiệu trưởng Tô là người có uy quyền trong nhà họ Tô, ông cụ sẽ không nói dối, thế nên, ông cụ đã nói như vậy thì chắc chắn Giang Bác là một thiên tài.

Ngay lập tức, những người khác đều nhìn về phía Giang Bác.

Tô Chí Phong và Mã Lan cũng rất ngạc nhiên, là cha mẹ của một đứa nhỏ thiên tài, tất nhiên bọn họ rất tự hào.

Cả Tô Chí Phong và Tô Chí Quốc đều nhìn em ba Tô Chí Phong với một chút ghen tị. “Chú ba, chú tìm bảo bối này ở đâu vậy?”

Tìm một đứa con gái có cái miệng như bôi mật, một đứa con trai thiên tài! Đây chắc chắn là báu vật, mặc kệ có phải là cha mẹ ruột hay không, con cái xuất chúng, chẳng phải người làm cha mẹ rất tự hào sao?

Tô Chí Phong tự hào nói: "Tất cả đều là số mệnh.”

Bà nội Tô cũng vui vẻ đi tới, nhìn Giang Bác từ trên xuống, vốn dĩ bà cụ chỉ chú ý đến Sở Sở hoạt bát, nhưng không bao giờ nghĩ rằng đứa cháu trai trầm tính này chính là một thiên tài.

Tống Sở mừng rỡ chạy tới kéo Giang Bác: "Cháu đã nói anh Giang Bác rất thông minh mà.”

Giang Bác lúc đầu có chút không kiên nhẫn, nhưng khi nhìn thấy Tống Sở đến gần, khóe môi lại cong lên.

Hiện tại hiệu trưởng Tô căn bản không muốn nói chuyện với mấy đứa con trai của mình, ông cụ chỉ đang một lòng nghĩ cách bồi dưỡng thiên tài.

Cả đời ông cụ dành cho việc dạy học, chưa từng thấy đứa nhỏ nào thông minh như vậy, ông cụ không thể để lãng phí trí thông minh của đứa nhỏ như thế này được.

Đặc biệt, bây giờ đứa nhỏ này còn thuộc về nhà họ Tô của ông cụ.

"Tuy hôm nay đám Tiểu Cương phạm lỗi, nhưng tạm thời cha sẽ châm chước, sau này nếu phạm sai một lần nữa, ta sẽ tự tay trừng phạt!”

Tô Bảo Cường và Tô Bảo Lượng ngoan ngoãn cúi đầu: "Tụi con biết rồi, ông nội.”

Hiệu trưởng Tô lại nói: "Các con về trước đi, cha nói chuyện với Chí Phong một chút.”

Tô Chí Cường và Tô Chí Quốc mỉm cười vỗ vai Tô Chí Phong, rồi cùng vợ con rời đi.

Ngay khi hai người rời đi, hiệu trưởng Tô đã nghiêm túc hỏi Tô Chí Phong về việc sắp xếp trường học cho hai đứa nhỏ.

"Cho hai đứa nhỏ đến trường đi, không được lãng phí một thiên tài .”

Tô Chí Phong lập tức nói: "Con và Mã Lan đã bàn bạc rồi, sau khi đăng ký chúng con sẽ đưa hai đứa nhỏ đến trường.”