Chương 37

Cái từ "lướt qua" này đúng là vi diệu, trí nhớ tốt thế nào mới có thể trong nháy mắt ghi nhớ hết vị trí của các quân cờ đen và trắng này chứ.

Mã Lan lo lắng nói: "Cha, Tiểu Bác còn nhỏ, nên có trí nhớ tốt là đương nhiên.”

Hiệu trưởng Tô không để ý tới bà, mà là nhìn về phía Giang Bác: "Nhìn thoáng qua liền nhớ được sao?”

Giang Bác gật đầu, kỳ thật anh không muốn nói, nếu như không phải Tống Sở không vui, anh căn bản không muốn tọc mạch vào chuyện của người khác, bị quá nhiều người nhìn chằm chằm khiến anh rất khó chịu.

Tống Sở tin tưởng nói: "Đầu óc của anh Giang Bác rất thông minh, nhất định là đúng rồi.”

Hiệu trưởng Tô cau mày, nghiêm túc nhìn Giang Bác: “Ý của cháu là, cháu có thể ghi nhớ dù chỉ nhìn qua một lần à? Đọc một lần liền có thể nhớ hết?”

Giang Bác Nhìn ông cụ, sau đó gật đầu xác nhận.

Thấy anh gật đầu, cả nhà họ Tô đều tỏ ra ngạc nhiên và khó tin, Mã Lan và Tô Chí Phong nhìn nhau, cảm thấy hơi lo lắng nhưng cũng rất mong đợi.

Hiệu trưởng Tô nói: "Các người ra ngoài hết đi, để tôi ở cùng nó một lát.”

Sau đó, tất cả người trong phòng đều bị đuổi ra ngoài.

Bọn trẻ không biết trí nhớ siêu phàm của Giang Bác rốt cuộc là thế nào, chúng chỉ biết bây giờ ông nội hình như không còn truy cứu chuyện chúng táy máy bàn cờ nữa, lập tức hớn hở chạy vào sân, cũng kéo Tống Sở đang lén lút nhìn ở cửa theo.

Tô Bảo Cương đơn phương tuyên bố: "Anh đã quyết định, Tiểu Bác từ nay trở đi sẽ là em trai tốt nhất của anh, Tiểu Minh, từ nay về sau cũng sẽ là em trai tốt nhất của anh.”

Tô Bảo Minh khịt mũi, đứng bên cạnh Tống Sở, tỏ vẻ không quan tâm đến anh trai ruột Tô Bảo Cương này, ngược lại nắm tay Tống Sở: "Chị năm sẽ là chị của em.” Thấy Tống Sở nhìn vào trong phòng, liền nói: "Chị, chị đang nhìn cái gì vậy?”

Tống Sở lo lắng: "Liệu ông nội có phạt anh Tiểu Bác không?”

Tô Bảo Cương khoát tay: “Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu, nếu như ông nội cố tình phạt, liền sẽ làm như vậy trước mặt chúng ta, cái này gọi là gϊếŧ gà dọa khỉ.”

Trong phòng, sau khi hiệu trưởng Tô thẩm vấn Giang Bác, khuôn mặt già nua nghiêm túc của ông cụ hiện lên một biểu cảm phấn khích hiếm thấy, ông cụ đã không hưng phấn như thế này trong nhiều năm rồi.

Ông cụ không biết bây giờ Giang Bác có thể đọc được chưa, vì vậy ông cụ đọc cho Giang Bác nghe, sau đó Giang Bác thuật lại.

Ban đầu, đó là để xem xem đứa nhỏ này có nói dối hay không, kết quả đứa nhỏ này mang đến cho ông cụ một bất ngờ lớn.

Một đoạn văn dài như vậy, ông cụ chỉ đọc một lần, đứa nhỏ này thế mà lại có thể lặp lại từng chữ một, hơn nữa giọng điệu lặp lại cũng không hề kém cạnh.

Thật không tệ chút nào.

Là một giáo sư, ông quá hiểu điều này có nghĩa là gì, đây là một đứa nhỏ thần đồng, một thiên tài hiếm có khó tìm!

Hiệu trưởng Tô hào hứng lục lọi trong mớ tài liệu nghiên cứu, tìm thấy một số sách giáo khoa và tiếp tục kiểm tra anh.

Mãi đến một tiếng sau, thấy Giang Bác không chịu hợp tác nữa, ông cụ mới đành phải từ bỏ việc kiểm tra anh, nắm tay anh đi ra khỏi thư phòng.

Ông cụ không nói gì, những người khác không ai dám rời đi, sau khi giúp đỡ dọn dẹp xong, tất cả ngồi trong phòng khách chờ đợi.

Nhìn thấy hiệu trưởng Tô dẫn Giang Bác ra ngoài, Mã Lan và Tô Chí Phong lo lắng đứng dậy.