Chương 22

Hai người bọn Tống Sở cũng không có ý kiến gì về việc này cả. Tống Sở vui vẻ nói: “Con cùng tiến sĩ đều nghe lời cha.”

Mã Lan nghe vậy liền cười hỏi: “Sao con lại gọi Giang Bác là tiến sĩ vậy?”

“...” Ấy chết! Tại cô quen miệng nên bị liệu.

Tống Sở: “...Con nghe nói tiến sĩ rất giỏi nên mới kêu anh ấy là tiến sĩ.”

Tô Chí Phong cười gật đầu, nói: “Đó chính là phần tử trí thức cao cấp, đương nhiên rất giỏi rồi. Xem ra Tiểu Sở muốn Tiểu Bác của chúng ta sẽ trở thành một tiến sĩ trong tương lai đây mà.”

Tống Sở nhanh nhẹn gật đầu.

Mã Lan cười xoa đầu cô bé: “Còn chưa đi học đã muốn trở thành tiến sĩ rồi, phải đi học cái đã rồi mới tính tiếp được.”

Nói đến đây, lại là một gánh nặng. Nhưng dù là gánh nặng, hai người cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc để các con của mình phải thất học.

Vì quá đột ngột, hai người chưa kịp chuẩn bị giường trước cho đứa nhỏ nên hiện tại cả bốn người phải chen chúc trên một chiếc giường.

Hai vợ chồng tách ra tắm rửa riêng cho con, sau đó lại cho hai đứa trẻ đi ngủ trước. Tống Sở cùng Giang Bác đã thấm mệt, nằm trên giường êm liền ngáp một cái rồi ngủ thϊếp đi.

Sau khi hai đứa trẻ ngủ say, Mã Lan và Tô Chí Phong ngồi bên giường nhìn chúng chìm vào giấc ngủ. Dáng vẻ khi ngủ của hai đứa trẻ rất dễ thương, khiến người ta vừa nhìn liền mềm lòng. Ngay cả khi chúng không phải con ruột do chính mình sinh ra thì Mã Lan vẫn cảm thấy rất yêu thích.

Mã Lan nói: “Chí Phong, anh cảm thấy thế nào?”

Tô Chí Phong cười nói: “Thấy gì nữa, về sau chúng đều là con của mình, chúng ta phải quen dần rồi thích ứng với thân phận mới nữa.”

Mã Lan nghe vậy liền cảm thấy nhẹ nhõm. Cô ấy thật sự rất thích hai đứa trẻ này. Bé gái lanh lợi hoạt bát, bé trai thoạt nhìn rất ổn trọng không hề nghịch ngợm. Tất cả đều phù hợp với tưởng tượng của cô ấy, vì vậy Mã Lan rất hài lòng với hai đứa trẻ này. Chưa kể cả hai đều rất ưa nhìn và xinh xắn.

“Từ giờ trở đi chúng ta phải chăm sóc cho chúng thật tốt, đối xử giống hệt như con ruột của mình vậy, khi chúng ta già đi thì để bọn họ dưỡng lão.”

Tô Chí Phong mỉm cười: “Chuyện đó thì còn xa lắm, hiện tại nghe hai đứa nó gọi vài tiếng cha mẹ là đã thấy vui rồi."

Buổi tối hai người ngủ rất muộn, cả hai không ngừng bàn về việc sẽ mua gì cho hai đứa nhỏ vào ngày mai, bàn khi nào được nghỉ sẽ đi làm hộ khẩu cho bọn trẻ, sau đó tìm trường cho chúng đi học. Tô Chí Phong còn nghĩ mình là giáo viên, sau này anh ấy còn có thể dạy kèm cho hai đứa trẻ, chắc chắn chúng nó sẽ rất ưu tú và giỏi giang. Nghĩ một hồi liền cảm thấy vui sướиɠ vì lần đầu tiên được làm cha.

Chờ đến khi hai người chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, đột nhiên liền giật mình tỉnh dậy.

“Chí Phong, đột nhiên em nghĩ tới một chuyện.”

Tô Chí Phong gật đầu đáp: “Anh cũng nhớ ra rồi.”

Bọn họ đột nhiên mang theo hai đứa nhỏ trở về để nhận nuôi, còn chưa nói tiếng nào với nhà họ Tô bên kia nữa.....

.....

Ông nội Tô, cha của Tô Chí Phong lúc trước làm hiệu trưởng nhưng giờ đã nghỉ hưu, hiện tại ông cụ không sống trong ký túc xá nhân viên ở trường cấp hai nữa mà chuyển đến sống trong một ngôi nhà cũ, ngôi nhà cũ của gia đình ông nội Tô là một ngôi nhà làm bằng gỗ phía trước có một khoảng sân nhỏ, bà nội Tô sinh được ba người con trai và một người con gái, các con của bà cụ đều đã kết hôn.