Chương 16

Người phụ nữ kia không khỏi nghĩ thầm: Lấy tướng mạo của con trai mình, sau này nhất định không tìm được vợ, cho dù tìm được cũng không tốt. Cô bé này có ngoại hình rất đẹp, tương lai cũng xem như không để con trai phải chịu thiệt.

Mã Lan cũng không sợ rắc rối, cô ấy chỉ dịu dàng trước mặt Tô Chí Phong, còn lại hoàn toàn không sợ người ngoài. Đặc biệt là đối với cô bé dễ thương như vậy: “Chuyện này không thể nghe theo ý các người được, nếu cô bé không thích thì phải quay về cục công an. Chí Phong, anh ôm đứa bé lên đi, chúng ta đi đến cục công an.”

“Được.” Tô Chí Phong đồng ý ngay, sau đó bế Tống Sở lên.

Thấy vậy, cặp vợ chồng xưởng chế biến thịt liền nhào lên giựt lại người. Hai người bọn họ đều xuất thân từ xưởng chế biến thịt, vóc dáng lại cao to cứng cáp nên không sợ cặp vợ chồng hiền lành này.

“Sao hả, muốn đánh nhau à, cục công an ở phía trước rồi.” Mã Lan không hề sợ bọn họ.

Hai vợ chồng lập tức không dám làm loạn. Người phụ nữ kia nín thở nói: “Được, vậy chúng ta cứ đến cục công an nói chuyện.”

Cô ta cũng không tin, làm gì có ai nguyện ý nhận nuôi một đứa bé gái.

Còn chuyện con dâu nuôi từ bé cũng sẽ chẳng có ai tin lời một con nhóc cả.

Đám người vừa đến cục công an, một cậu bé mồ hôi nhễ nhại cuối cùng cũng thoát ra khỏi đám đông để chạy lại đây.

Tống Sở nhìn thấy anh liền mừng rỡ, lập tức trượt khỏi người Tô Chí Phong mà chạy tới ôm lấy Giang Bác: “Tiến sĩ, bọn họ là người xấu, muốn bắt tôi về để làm con dâu nuôi từ bé cho nhà bọn họ. Hu hu hu...”

Thế giới này quá đáng sợ, cô sẽ không bao giờ rời xa tiến sĩ nữa. Tiến sĩ nói đúng, thế giới ngoài kia thật đáng sợ.

Giang Bác bất lực ôm lấy cô: “Ngốc quá đi!”

Mã Lan nhìn thấy một màn này, nhất thời cảm thấy có chút kì quái.

Sao cứ có cảm giác như mình đang xem một bộ phim thần tượng học đường phiên bản mẫu giáo vậy.

Công an Điền cũng dẫn hai đồng chí công an ra khỏi cục. Vừa đi còn vừa xoa đầu, đau quá đi mất, vừa nãy còn suýt ngất ra đấy luôn.

Thấy mấy đồng chí công an đi ra, hai vợ chồng từ xưởng chế biến thịt vội vàng nói: “Đồng chí công an à, bé gái này đã bị chúng tôi nhận nuôi rồi mà đúng không? Các anh không thể đổi ý được đâu.”

Công an Điền biết Tống Sở cũng không muốn rời đi, lập tức bất đắc dĩ mà xoa xoa đầu của cô bé.

Chuyện này khó rồi đây. Vất vả lắm mới có nhà nguyện ý nhận nuôi, ai ngờ con bé lại không muốn đi theo.

Tống Sở la lên: “Chú công an à, cháu không muốn đi làm con dâu nuôi từ bé đâu!”

Công an Điền vừa nghe thấy điều này liền sững sờ, trừng mắt nhìn cặp vợ chồng xưởng chế biến thịt hỏi: “Chuyện này là sao, con dâu nuôi từ bé gì cơ? Đây là xã hội mới đấy!”

Người phụ nữ kia vội vàng nói: “Không không không, đứa bé này nói linh tinh ấy, tất nhiên là chúng tôi nhận nuôi con gái rồi. Do con bé không muốn đi với chúng tôi nên mới nói dối như vậy.”

Có Giang Bác ở bên cạnh, Tống Sở tự tin ngửa cổ hô to: “Bọn họ tự mình nói, hơn nữa còn bảo cháu lớn lên đẹp như vậy, Hổ Tử nhà bọn họ sẽ vui vẻ.”

“Con bé này đừng có nói bậy!” Người phụ nữ trừng mắt nói, sau đó quay qua phía công an Điền nói tiếp: “Dù sao nhà chúng tôi cũng đã nhận nuôi con bé rồi mà đúng không, không thể đổi ý được."