Chương 13

Lỡ có người phát hiện ra chuyện tiến sĩ bị tự kỉ thì sao?

Giang Bác: “Tôi với cô phải đi cùng nhau.”

Tống Sở: “...Chú Điền nói rồi, người ta chỉ nuôi nổi một đứa thôi, chúng ta phải tách ra, tôi sẽ lén đến thăm anh.”

“Cùng nhau.” Giang Bác rất ngoan cố.

Trong lúc hai người đang mải tranh cãi, có người để ý đến Tống Sở.

Đồng chí công an rất ngạc nhiên, những người vây xem cơ bản đều nhìn chằm chằm vào Giang Bác. Đứa trẻ này mặc dù hơi lớn chút nhưng dù sao cũng là con trai, đã vậy còn trông rất kháu khỉnh. Chưa kể còn ngoan ngoãn, không giống mấy đứa nhóc choai choai phá phách ngoài kia. Rất nhiều người đều muốn nhận nuôi Giang Bác, chẳng qua không có trợ cấp lương thực nên mới không hạ quyết tâm. Không ngờ ấy vậy mà Tống Sở lại được chọn đầu tiên.

Tống Sở nghe vậy liền nhìn về phía người sắp nhận nuôi mình, bọn họ là một cặp vợ chồng trung niên, nhìn qua trông rất thật thà lương thiện.

Công an Điền hỏi về tình hình của nhà bọn họ.

“Nhà của chúng tôi là xưởng chế biến thịt, cuộc sống hàng ngày rất tốt, mỗi ngày đều được ăn thịt.” Nói xong liền lấy giấy chứng nhận công tác, cùng với chứng minh và sổ hộ khẩu để công an Điền kiểm tra.

Tống Sở nghe mà chảy nước miếng. Nhìn Giang Bác kích động nói: “Tiến sĩ, anh có nghe không, mỗi ngày đều có thịt ăn kìa, tôi sẽ lén giấu thịt đưa cho anh ăn.”

Giang Bác ngẩng đầu nhìn bọn họ: “Bọn họ là người xấu.”

Tống Sở không tin: “Anh mới nhìn sơ mà sao biết được? Trông bọn họ tốt lắm mà.”

Lúc này, công an Điền dẫn hai vợ chồng kia đi gặp Tống Sở, người phụ nữ nhìn từ trên xuống dưới một lượt, vừa lòng nói: “Lớn lên chắc sẽ đẹp lắm.”

Tống Sở cười rạng rỡ, cô đã nói mà, dáng vẻ lúc nhỏ của cô ai gặp cũng thích.

Cô nghĩ tiến sĩ không thể sống thiếu mình, vì vậy vội nói: “Chú dì ơi, hai người có thể nhận nuôi cả anh ấy không, anh ấy rất thông minh, lại còn có đầu óc nữa.”

Hai vợ chồng liếc nhìn Giang Bác, người phụ nữ mỉm cười nói: “Nhà của chú và dì còn có mấy đứa trẻ khác nữa, dì chỉ có thể nhận nuôi một đứa, không thể nuôi thêm nữa.”

Tống Sở nghe vậy có chút thất vọng.

Người phụ nữ không muốn nói nhiều, vội hỏi công an Điền là khi nào mình có thể mang đứa trẻ đi.

“Chỉ cần đứa nhỏ đồng ý, làm xong thủ tục là được.”

Người phụ nữ kia vừa nghe vậy liền cười nói: “Chắc chắn sẽ đồng ý rồi, trong huyện cũng chả tìm được mấy nhà có điều kiện tốt như nhà chúng tôi đâu.”

Nói xong lại cúi đầu nhìn Tống Sở: “Bé gái, cháu về nhà cùng dì nha, trong nhà có thịt ăn.”

Tống Sở thấy đối phương sốt sắng như vậy, đột nhiên có chút khẩn trương, sau đó lại nắm tay Giang Bác để thăm dò.

Trước đây cô làm gì cũng dứt khoát, nhưng bây giờ khi phải đưa ra quyết định thì trong lòng cô bắt đầu rối rắm.

Cô quay đầu nhìn Giang Bác ở bên cạnh.

Giang Bác mím môi, nắm chặt tay cô, giống hệt như lần đầu tiên anh gặp cô khi còn nhỏ.

Trong đám có nhiều đứa bé như vậy, Giang Bác liền chọn cô, lôi kéo tay cô không chịu buông ra.

Tống Sở mếu máo nói với người phụ nữ kia: “Dì có thể mang theo anh ấy không? Chúng cháu muốn ở cùng nhau.”

“Không được, nhà chúng tôi chỉ có thể nuôi một đứa thôi.”

Tống Sở nói: “Cháu ăn ít lại có được không, cháu sẽ ăn ít, anh ấy cũng ăn ít.” Trên thực tế, hầu hết đồ dùng của Giang Bác trước đây đều đến miệng cô. Ngoài công việc thì anh không hề quan tâm hay có chấp niệm với thứ gì khác.

Người phụ nữ lại kiên quyết từ chối.