Chương 12

Nếu Tô Chí Phong thật sự đồng ý ly hôn thì cô ấy sẽ đá anh một phát cho xem.

Mã Lan trầm ngâm một lát, vẻ mặt cảm động: “Anh thật sự thà nhận con nuôi chứ không muốn đi bước nữa hả?”

“Không muốn, sống cùng em rất thoải mái, không muốn đổi ai cả.” Tô Chí Phong nói.

Nghe vậy Mã Lan cảm thấy tự hào không thôi. Xem như mấy năm qua nỗ lực không phải vô ích.

Cô ấy cười nói: “Vậy chúng ta đi xem thử đi?”

“Được!”

....

Trong cục công an huyện, hai đứa bé đã được tắm rửa sạch sẽ, ngoan ngoãn ngồi trên ghế đẩu, bị mọi người vây quanh nhìn.

Mặc dù có rất ít người muốn nhận con nuôi nhưng vẫn có khá nhiều người đến để xem náo nhiệt.

Vốn dĩ bọn họ chỉ muốn xem ai sẽ nhận nuôi đứa nhỏ, nhưng sau khi nhìn thấy hai đứa bé thì tất cả đều sững sờ.

Ban đầu họ còn tưởng chúng xanh xao vàng vọt, xấu xí lắm, hóa ra lại xinh xắn như thế. Giống hệt như những em bé trong tranh Tết vậy.

Cả hai đứa bé đều có đôi mắt to tròn đen láy, không chỉ có làn da trắng nõn mà tóc còn rất đẹp.

Thời buổi này con nhà người ta tóc vàng hoe vì thiếu dinh dưỡng. Nhưng tóc của hai đứa bé này thì khác. Đặc biệt là cô bé, hai bím tóc được tết thành sừng bò, đen bóng chắc khỏe, khỏi phải nói là xinh xắn như nào.

Còn có người thợ cắt tóc thấy vậy liền bảo tóc của cô bé có thể bán với giá ba tệ.

Kết quả là đám đông ban đầu dự định đi xem náo nhiệt đã tập trung vây lại để ngắm nhìn hai đứa trẻ.

Bởi vì vẻ ngoài của hai đứa đều rất đẹp, nên có người thực sự muốn nhận nuôi chúng.

Sau đó lại tìm công an Điền để hỏi thăm: “Đứa trẻ này mà đưa về thì có được phát trợ cấp không?”

Nghe có người hỏi điều này, cả đám cũng im lặng lắng nghe.

Nếu có thể nhận trợ cấp lương thực thì nhận về nuôi cũng không thành vấn đề. Đứa bé nhỏ như vậy thì ăn được bao nhiêu, đến lúc đó cho chúng nó ăn ít lại còn đâu để lương thực trợ cấp cho nhà mình ăn thì tốt biết bao?

Công an Điền nhanh chóng đánh bay ảo tưởng của bọn họ: “Tạm thời không thể giải quyết vấn đề hộ khẩu được, về sau nếu có cơ hội thì mới tính tiếp.”

Vấn đề hộ khẩu không phải là chuyện nhỏ. Cục công an cũng không thể kham nổi.

Nghe câu trả lời này, nhiều nhà liền từ bỏ ý định. Đứa trẻ này lớn lên dù tốt đến đâu cũng không phải con ruột của mình. Không thể nhận trợ cấp lương thực, nhà mình cũng chả vớt được chỗ tốt nào.

Vẫn còn một số nhà có điều kiện đang âm thầm tính toán xem nhận con nuôi sẽ tốn kém bao nhiêu, khi lớn lên sẽ được lợi như nào. Sau đó lại nhìn đứa trẻ một cách cẩn thận, đặc biệt là cậu bé tên Giang Bác.

Khi bọn họ nhìn hai đứa trẻ, Tống Sở cũng đang nhìn bọn họ.

Cô không phải là đứa trẻ thực sự, vì vậy cô đương nhiên biết những người này sẽ nhận nuôi hai người các cô. Vừa rồi cô mới nghe là nếu có nhà thì sau này sẽ có chỗ ngủ và được cho ăn cho uống.

Tống Sở không có khái niệm gì với nhà, nhưng nếu được ăn uống no nê thì cô vẫn rất hài lòng. Vì vậy cô cũng âm thầm đánh giá những người này, muốn chọn nhà thích hợp nhận nuôi mình.

Sau khi đánh giá xong, cô lại đưa ra đề nghị với Giang Bác: “Tiến sĩ, sau khi chúng ta bị đưa đi nhớ phải để lại thông tin liên lạc đấy.” Trong lòng Tống Sở thầm nghĩ nếu mất liên lạc thì rắc rối to, tiến sĩ mắc chứng tự kỷ, làm sao anh có thể sống thiếu cô được.