Chương 8.1: Dung túng cũng là một loại giam cầm

Đời trước Kiếm Tôn phi thăng để lại bội kiếm.

Kỳ Lam muốn lấy thanh kiếm này để làm gì Vân Khâm cũng đại khái đoán được, hắn nguyện ý giúp Kỳ Lam hoàn thành nguyện vọng, cho dù nó khác với quy tắc mà hắn tuân thủ, nhưng hắn không để bụng.

Hắn muốn cùng Kỳ Lam sống đến trọn đời.

Bất luận như thế nào cũng được.

Tiếng vang bên này đã khiến cho không ít người chú ý, động tĩnh lớn như thế chỉ có linh khí cực phẩm mới có thể tạo thành, trong khoảng thời gian ngắn, đa số tu giả trong bí cảnh toàn bộ bay về hướng tây.

Kỳ Lam không hề lãng phí thời gian, kéo Vân Khâm tiến vào cung điện.Cung điện đã lâu.chưa được hiện ra bảo tồn hoàn chỉnh, ánh mặt trời từ trong khe hở chiếu xuống, trên mặt đất để lại ánh sáng loang lổ.

Âm thanh va chạm vách tường có chút nặng nề, như tiếng chuông quỷ dị, nơi mà ánh mặt trời không thể chiếu có một hung thú đang mở miệng lớn đầy máu.

Tiếng gió nặng nề, cũng có một loại tiếng vang khác có quy luật cũng vang lên rõ ràng.

Kỳ Lam cầm kiếm cười lạnh, “Thật thú vị.”

Trong bóng đêm truyền đến tiếng vang nặng nề, một hung thú to lớn miệng đầy máu chậm rãi đi ra, đại khái là đã lâu chưa thấy người, trong mắt đều là hung quang màu xanh lục, nước dãi tanh hôi từ trong miệng chảy xuống.

Hung thú lớn lên có chút giống sư tử, lông tóc nhiều hơn, đỉnh đầu còn có sứng phiếm ra ánh sáng lạnh, móng vuốt nóng lòng muốn thử cọ xát trên mặt đất.

Kỳ Lam hiện tại đang ở trung kỳ Nguyên Anh, mới vừa đột phá xuất quan cũng có chút ngo ngoe rục rịch, “Một khi đã như vậy, thì nhờ ngươi kiếm tra thực lực của ta xem.”

Cậu đứng dậy đi lên, con mãnh thú kia cũng cảm giác thực lực cậu không thấp, cong sống lưng thân thể căng chặt, chi sau cường tráng hơi cong lên, hung thú này sống rất lâu, tự nhiên cũng thông minh, không muốn cứng đối cứng với Kỳ Lam, nhưng linh lực trên người tu giả lại không muốn từ bỏ, ở trong gió kiếm của Kỳ Lam đánh úp lại liền nghiêng người trốn, móng vuốt ngay sau đó đánh lên phần lưng cậu.

Kỳ Lam cười lạnh một tiếng, mũi kiếm lập tức biến thành cung tên, âm thanh mũi kiếm cắt da thanh thực nhẹ, theo máu tươi trào ra, Kỳ Lam một đao cắt từ bụng đến phần đuôi nó.

Trên người cậu lây dính máu tươi, vạt áo đỏ tươi biến thành sắc hồng đen hơi ám rỉ sắt, Kỳ Lam liếʍ liếʍ khóe môi, một kiếm cắm cổ hung thú. Trong mắt cậu mang theo ý cười, chuyện gϊếŧ chóc này mang đến kɧoáı ©ảʍ cho cậu, sâu trong nội tâm ý niệm chết chóc càng ngày càng nghiêm trọng, cậu nắm chặt chuôi kiếm, cực lực áp xuống xúc động, nếu nhập ma, thì không thể là hiện tại.

Vân Khâm đi đến bên người cậu, lấy khăn giúp cậu lau đi máu trên mặt, ánh mắt hắn an tĩnh mà chuyên chú, tâm kiên cường của Kỳ Lam đột nhiên run lên, ngay sau đó xoay mặt qua nói giọng khàn khàn, “Tự ta cũng có thể làm được.”

Vân Khâm cũng không miễn cưỡng, đem khăn tay đưa cho cậu, trầm mặc lại cường đại, giống như đệ tử trung thành.

“Nếu…” Kỳ Lam mở miệng, trên mặt xẹt qua một tia do dự, nhưng thực mau lại biến thành lạnh băng, “Đi thôi.”

Dung túng cũng là một loại giam cầm.

Vân Khâm nhìn bóng dáng cậu, đáy mắt xẹt qua một tia vui sướиɠ sâu sắc bị che giấu.