Chương 7.3: Pháp trận

Đường đi rất xa, bay gần bảy ngày mới xem như là đã tới nơi, nơi này là bí cảnh ở phía tây, ở đây không có bóng người, không một ngọn cỏ, so sánh với phía đông thì thật sự không có thứ tốt gì.

Kỳ Lam tra xét xung quanh trong chốc lát, thực vật dưới chân bọn họ đều tương đối khô vàng, thấp bé héo rũ, nhưng tiếp tục đi về hướng tây một đoạn, có thể phát hiện có một khối to thực vật, thực vật tuy rằng cũng không hoàn toàn xanh biếc, nhưng lại hơi có chút linh khí.

Vân Khâm trầm giọng nói, “Đúng chỗ này rồi.”

Kỳ Lam cuối cùng cũng yên lòng, cậu tuần tra mấy năm nay, không chỉ ở tàng thư quán của phái Vạn Tuyết, chỉ cần có tin tức liên quan thì đều trở về tra xét, chỉ là biết chính xác vị trí đại khái, hiện tại chân chính nhìn thấy tâm mới hoàn toàn buông lỏng.

Hiện tại việc cần phải làm là đi vào, mạnh mẽ dùng linh lực phá vỡ là lựa chọn cuối cùng, ở đây đang chôn giấu bảo vật có linh lực phi phàm, nếu không sẽ không thêt nuôi dưỡng được thực vật ở trên.

Vân Khâm cúi đầu nhìn linh thực, hơi nhíu mày, Kỳ Lam hiển nhiên cũng phát hiện sự khác lạ, đứng lên trên ngự kiếm được phóng lên cao mới xem như hoàn toàn thấy rõ.

Linh thực cũng không bị linh khí xâm nhiễm đơn giản như thế, chúng nó tạo thành một trận pháp.

Là đại trận Tinh Mang.

Năm góc chỉ có một góc mới là đường vào chân chính.

Kỳ Lam sắc mặt không tốt, cậu không nghiên cứu trận pháp nhiều lắm, huống hồ là loại đại trận từ thượng cổ rất ít khi xuất hiện, cũng có người mấy trăm năm trước đã phá giải được, nhưng ghi chép để lại cũng không nhiều lắm, Kỳ Lam phiền chán loại đồ vật này nên sự chú ý tự nhiên cũng không nhiều luôn.

Cả người cậu tản ra sự lạnh lẽo, hiện tại thời gian không có nhiều, tiến vào bí cảnh sẽ có nguy hiểm gì còn chưa biết được, phải tốn bao nhiêu thời gian tự nhiên cũng không rõ.

Điều Kỳ Lam lo âu, là bất luận dùng biện pháp gì, động tĩnh bên này sẽ làm người khác chú ý, nếu bọn họ tới đây, cũng càng làm thời gian của Kỳ Lam lại ít đi.

Cậu lấy ra linh kiếm, linh lực quanh thân bạo trướng, lại bị Vân Khâm dùng tay nhẹ nhàng đè lại.

Cậu xoay đầu căm tức nhìn Vân Khâm, “Vì sao cản ta?”

Vân Khâm phát hiện, một khi đề cập đến một chuyện, trên người Kỳ Lam liền xuất hiện lệ khí lan tràn, hơn nữa ẩn ẩn có hiện tượng nhập ma, nhưng cậu còn tựa hồ còn phóng túng nó.

Linh lực Vân Khâm thuần tịnh hơn cậu, trấn an xoa bóp lòng bàn tay cậu, áp chế ma tức đang tùy ý nhiều lên trên người Kỳ Lam.

Thấy cậu trừng mắt mình, Vân Khâm lại cảm thấy bộ dạng đôi mắt cậu mở to thực đáng yêu, cả người như bị thiêu cháy, loá mắt cực kỳ.

Tươi tắn, ấm áp, xinh đẹp.

“Ta có thể phá trận này.”Kỳ Lam ngẩn ra, phản ứng lại như oán trách hạ miệng xuống, “Sao không nói sớm.”

Đại trận Tinh Mang chỉ có một cửa sống, tuy nói có rất ít người phá giải được, nhưng vẫn có chút ghi lại, Vân Khâm là thiếu gia thế gia giới tu tiên, nội dung học tập từ nhỏ đã tiếp xúc dĩ nhiên nhiều hơn.

Trận pháp này khó phá là bởi vì muốn thông qua trận pháp Vô Cực mới xác định được cửa sống, trận pháp Vô Cực lại ít người biết, nên đại trận Tinh Mang cũng liền khó phá.

Ngón tay Vân Khâm vẽ ra cách phá giải, linh lực cũng phát ra, trận pháp Vô Cực phức tạp, yêu cầu linh lực cũng nhiều, mới vừa vẽ một nửa thì sắc mặt Vân Khâm hơi trở nên trắng bệch.

Chờ khi toàn bộ trận pháp được vẽ xong thân thể hắn đã có chút lay động, đây là dấu hiệu linh lực bị tiêu hao quá mức.

Hai trận pháp tiếp xúc, linh lực hội tụ ở một góc trong ngũ góc, như mở rachốt mở, mặt đất bắt đầu mãnh liệt rung động.

Kỳ Lam kéo Vân Khâm lui ra sau, chỗ hai người mới đứng đã có một vết rách, mặt đất này lấy đại trận Tinh Mang làm giới hạn nên khi đại trận bị phá giải thì có cái gì đó chậm rãi dâng lên.

Cát bụi rơi xuống, mặt đất rung động mang đến tiếng nổ vang thật lớn, một canh giờ sau mới hoàn toàn kết thúc, một tòa cung điện hiện ra trước mặt bọn họ.

Bội kiếm hai người đều phát ra âm rung, như đang sợ hãi cái gì đó.

Vân Khâm đã đoán ra nơi này chính là cái gì rồi.