Chương 8.2: Vượt qua từng thạch thất

Linh khí tỏa ra bốn phía trong cung điện, còn có không ít cửa đá, bội kiếm là thứ phát ra linh lực cho cả tòa cung điện, cũng chính là nơi linh lực nồng đậm nhất.

Xác định tốt phương hướng Vân Khâm và Kỳ Lam cùng nhau đẩy ra cửa dá bên trái, khói đặc màu xanh lục che trời lấp đất mà đến, Vân Khâm mau tay nhanh mắt khởi động kết giới, chờ sương khói tan đi hai người mới thấy rõ trong phòng.

Vô số thanh kiếm cắm ở trên tường, toàn bộ phòng ồn ào náo động ý muốn chiến tranh, kiếm trên tường đều là linh kiếm không tồi, nếu không biết bảo vật chân chính ở nơi này là gì, mấy cái này cũng có thể thỏa mãn một ít tiểu tu giả.

Vân Khâm lấy ra một bình sứ bạch ngọc, bên trong là linh đan cực phẩm hắn mang từ Vân gia, mới vừa rồi tuy rằng phản ứng kịp thời, nhưng cũng không thể tránh khỏi hút vào một ít vật độc.

Linh đan của Vân Khâm thì Kỳ Lam đã ăn không ít, đặc biệt là sau mỗi lần giao hợp, Vân Khâm đút nó như đút đường đậu, mắt cũng không chớp đút cho Kỳ Lam không ít, những đan dược đó dù ra giá cũng không có người bán, Vân Khâm lấy ra để giúp thân thể Kỳ Lam giảm bớt bủn rủn sau khi ân ái quá độ.

Đi vào trong phòng, toàn bộ linh kiếm liền bắt đầu rung động, âm thanh linh kiếm trầm thấp làm màng tai phát đau, nếu thực lực hơi yếu, ở chỗ này một lát sẽ bị chảy máu thất khiếu (1), thời gian không còn nhiều, Kỳ Lam trực tiếp dùng linh lực áp chế, lôi kéo Vân Khâm nhanh chóng thông qua.

(1) Thất khiếu: Bảy cái lỗ trên mặt: Hai lỗ tai, hai lỗ mũi, hai mắt và miệng

Mở ra thạch thất thứ hai chính là một gương mặt thật lớn, mặt người trên tường nhắm hai mắt, Kỳ Lam với Vân Khâm ngừng lại quan sát, càng an tĩnh như vậy thì càng có nguy cơ tứ phía.

Vân Khâm không làm kết giới để rút về, hai người muốn thông qua thạch thất thì phải đi qua kia mặt người kia.

“Đi thôi.”

Bí cảnh này tất nhiên trên tu vi bọn họ, thời gian bọn họ bị đuổi kịp đến đây sẽ bị rút lại rất nhiều, tuy Kỳ Lam cũng không muốn dễ gặp đám tu giả kia như vậy.

Mới vừa đi thêm một bước, đôi mắt trên mặt người liền chậm rãi mở ra, mặt người này nhìn không ra nam nữ, nhưng thật ra đôi mắt trên mặt nhìn qua có chút giống thú.

Bắt đầu rồi.

Cảnh vật xung quanh nháy mắt thay đổi, hai người bị vây ở hẻm núi, hai bên là vách đá cao ngất, trước mặt con đường không thấy điểm cuối.

“Ảo cảnh.”

Lần này khác với tâm ma hồ yêu, mặt đất bắt đầu rung động, nơi xa bụi mù cuồn cuộn, là một đám yêu thú lớn.

Kỳ Lam bứt lên khóe môi, ánh mắt lạnh băng, “Thật làm người khác chán ghét.”

Ngự kiếm cũng bị hạn chế, giống như chỉ có thể gϊếŧ xong yêu thú này mới có thể đi ra ngoài.

Vân Khâm rót linh lực vào bội kiếm, hóa thành vô số đường thẳng tắp bay tới đám yêu thú kia, phía trước một đám đã chết, mặt sau liền tới một đám nữa, như là vô tận.

Kỳ Lam cũng bắt đầu ra tay, liên tục vài lần bạo kích đều không có tác dụng gì, còn có không ít yêu thú đã gần ngay trước mắt.

Mặt sau không có đường, chỉ có thể theo con đường này mà đi, Vân Khâm trầm giọng nói, “Chúng ta đi về trước.”

Một bên chém gϊếŧ một bên đi về trước, con đường này thế nhưng dài hơn bọn họ tưởng tượng, Kỳ Lam trước hết cảm thấy linh lực trong đan điền trỗng rỗng, đi về trước tiêu hao quá nhiều linh lực.

Vân Khâm phát hiện động tác cậu hơi chậm chạp, bắt lấy tay cậu kéo ra phía sau mình, ôn nhu trấn an, “Ngươi trước tiên nghỉ ngơi một chút đi.”

Vân Khâm trực tiếp sử dụng bạo kích, thừa dịp sóng tiếp theo còn chưa tới, kéo Kỳ Lam nhanh chóng thông qua đoạn đường này, quay đầu lại mới thấy, trên đường tất cả đều là thi thể yêu thú dày đặc, không phải bọn họ thông qua ải này thành công, nhưng vì linh lực tiêu hao hầu như không còn nên tìm cách thoát ra trước.

Vân Khâm lúc này một chiêu dùng xong cũng sắc mặt tái nhợt, hai người đi về phía trước mấy trăm mét, cuối cùng thấy một tòa cửa đá.

Một đợt yêu thú mới lại lần nữa đánh úp lại, trên người linh lực khó có thể duy trì lại một lần bạo kích, hai người trực tiếp sử dụng linh kiếm gϊếŧ đàn thú.

Ải này kết thúc, hai người cạn kiệt sức lực, sau khi đi vào cửa đá Kỳ Lam trực tiếp hôn mê, phần lớn linh lực bị tiêu hao quá mức, Vân Khâm ôm cậu, trên người đều là vết máu, áo bào trắng cũng bị nhuộm thành màu đỏ, gương mặt với cánh môi đều tái nhợt, nhưng cánh tay lại vững vàng bảo vệ Kỳ Lam.

Thạch thất linh lực dư thừa, Vân Khâm tra xét một chút không có phát hiện nguy hiểm, lúc này mới tìm một chỗ đút Kỳ Lam ăn linh dược rồi dùng khăn lụa giúp cậu lau sạch máu.

Làm xong hắn mới xử lý vết thương cho mình, bảo vệ Kỳ Lam ở trong ngực rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.