Chương 7.2: Tín vật đính ước

Trước khi bí cảnh kết thúc một tháng, Kỳ Lam dừng việc tu luyện.

Cậu đã đột phá Nguyên Anh, thậm chí tiến vào trung kỳ Nguyên Anh, vui sướиɠ ngoài ý muốn, nên không so đo chuyện có thêm ảnh hưởng trong quyển công pháp mà Vân Khâm không nói.

Vân Khâm đối với việc cậu dừng lại không có gì ngoài ý muốn, thân thể Kỳ Lam có chút mềm như bông, lười biếng kêu Vân Khâm giúp cậu dùng nước ấm làm sạch người.

“Ta có một đồ vật phải đưa cho ngươi.”

Kỳ Lam cười rất vui vẻ, mi mắt cong cong, rất dễ thương.

Vân Khâm đem tầm mắt từ mắt cá chân cậu chuyển qua gò má, thẳng tắp nhìn chăm chú mặt cậu, thời điểm hắn nhìn cậu rất chuyên chú, đồng tử màu nâu chiếu ra rõ ràng một Kỳ Lam nho nhỏ.

Kỳ Lam lấy ra một khối ngọc bội, mặt trên hoa văn tinh xảo, Vân Khâm nắm ở trong tay là có thể cảm nhận linh lực dư thừa.

Chẳng qua loại linh lực này như thứ ngụy trang, loá mắt xinh đẹp, rất có thể sẽ hấp dẫn sự chú ý, nhưng nhìn từ mặt ngoài, cũng không phải Linh Khí rất trân quý gì, nhưng xác thật là rất ít thấy.

Vân Khâm cầm ngọc bội, đôi mắt lại vẫn nhìn Kỳ Lam, hắn có thể cảm giác được Kỳ Lam tâm tình sung sướиɠ, thậm chí là hưng phấn, như là lưỡi dao sắc bén sắp được báo thù một phen, hưng phấn phát ra rung âm khát máu.

Kỳ Lam duỗi tay nắm cằm cậu, ấn trên gò má cậu một nụ hôn ngọt ngào, lời nói cũng như được bỏ thêm mật đường, “Đây chính là tín vật đính ước, ngươi phải giữ gìn thật kĩ đó.”

Vân Khâm rũ mắt, ít nhất trong một giây này là ngọt ngào.Bí cảnh sắp kết thúc, bên ngoài cũng không yên ổn, hai người vừa đi ra liền thấy nơi xa có người giằng co, chỉ cần có người chết, ai cũng sẽ được đoạt lấy bảo vật.

Khóe môi Kỳ Lam mang theo chút trào phúng, đây là mới gọi là chính đạo.

Hiện nay đa số tu giả đều ở hướng đông, nơi này mới có không ít người khai quật qua, có người đã phát hiện ra chuyện ở đây có thể mang rất nhiều bảo vật đi nên hấp dẫn không ít người tiến đến, đều muốn thử vận may, nếu có thể đem Bảo Khí mang ra cũng coi như là không uổng công chuyến này.

Trái ngược với phương đông, hướng tây không có người, nơi đó hoang vu cằn cỗi, cơ hồ nhìn một cái là không còn sót gì.

Kỳ Lam ngại phiền toái, mang theo Vân Khâm trực tiếp bay về hướng tây, cậu có mục tiêu rõ ràng, đôi mắt lóe lên đáng sợ, Vân Khâm cũng không nói lời nào, chỉ nắm tay cậu càng nắm càng chặt.