Sắc mặt hoàng hậu âm trầm, đôi mắt nhìn chằm chằm Thẩm Ti Huyền cảm giác sắp phun ra lửa, “Tại sao ngươi lại rớt xuống nước?”
“Hoàng hậu nương nương, thần nữ, thần nữ,...”
Thẩm Ti Huyền hoang mang lo sợ, chân mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống đất.
Nàng ta bất quá cũng chỉ là một tiểu nha đầu mười mấy tuổi chưa trải sự đời mà thôi, bị lửa giận của hoàng hậu chèn ép, liền bắt đầu hoảng loạn.
Thẩm Trầm Bích cắt ngang lời nàng ta, “Muội muội, muội biết bơi tại sao không tự lên bờ, lại còn liên lụy đến Thái tử điện hạ nhảy xuống cứu muội nữa? Lỡ như vì muội mà thân thể tôn quý của Thái tử điện hạ bị thương thì phải làm sao bây giờ?”
Những người khác chỉ nghe được nửa câu đầu, liền kinh ngạc mà nghe không vào nửa câu sau nữa.
“Thẩm tiểu thư biết bơi?”
“Hình như là, ta nhớ vị Thẩm tiểu thư này năm ngoái lúc ở chùa Linh Tâm dưới chân núi, từng xuống hồ cứu được Nhị tiểu thư của Bác Vinh Hầu phủ.” Có vị tiểu thư che miệng cười.
Sắc mặt hoàng hậu đã tái xanh vì tức giận, “Giỏi lắm tiện tỳ nhà ngươi, nói! Có phải ngươi cố ý rơi xuống nước, lừa gạt Thái tử mềm lòng bơi ra cứu ngươi, chỉ để có một danh phận không?”
“Hoàng hậu nương nương, thần nữ không có ý đó!”
Thẩm Ti Huyền chỉ hận trên người sao không có nhiều hơn một cái miệng, “Hôm trước tỷ tỷ bắt thần nữ quỳ trong sân, vừa rồi lại đi không ngừng trong ngự hoa viên, mới khiến chân thần nữ khó chịu...”
Thẩm Ti Huyền dừng lại, dường như đang nghĩ đến điều gì, đó đột nhiên ngẩng đầu lên, không tin nổi mà nhìn Thẩm Trầm Bích.
Khóe môi Thẩm Trầm Bích hơi cong lên, không sai, nàng chính là cố ý bắt nàng ta quỳ ba canh giờ, kéo nàng ta đi vòng quanh ngự hoa viên hơn chục vòng, khiến đôi chân vốn đã bị thương của nàng ta không còn sức lực, chính là vì một màn này!
“Muội muội đang muốn trách tỷ tỷ hôm đó đã phạt quỳ muội sao?”
Chỉ tiếc, Thẩm Trầm Bích một mình giữ thế chủ động, không cần tốn nhiều sức đã có thể đảo ngược tình thế.
Thẩm Trầm Bích đi lên trước, ở trước mặt mọi người, nước mắt giống như không ngăn được, dâng trào nơi hốc mắt: “Hôm trước Thái tử điện hạ đến thăm tỷ, nhưng muội lại mặc một bộ váy lộng lẫy, tô son đỏ đến viện tỷ vấn an. Đó là ngày đưa tang cha tỷ, chẳng lẽ tỷ không nên phạt muội sao?”
Lời của Thẩm Trầm Bích giống như một tia sấm, bổ xuống làm mọi người không kịp đề phòng.
Ngày đưa tang Quốc công gia, Thái tử đến thăm, Thẩm Ti Huyền vậy mà dám ăn mặc rêu rao đến để vấn an!
Chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì đều có thể nghe ra được dụng ý xấu xa của Thẩm Ti Huyền!
“Thẩm tiểu thư này thật đúng là không tầm thường, vì để câu dẫn thái tử mà không chỉ cưỡi lên đầu đích nữ của phủ Quốc công làm mưa làm gió, lại còn sử dụng khổ nhục kế nhảy vào trong hồ sen, dụ Thái tử xả thân cứu giúp, ngay cả hoàng hậu nương nương cũng nằm trong tính toán của nàng ta!”
Trong số các tiểu thư thế gia đang vây xem có không ít người muốn làm Thái tử phi, giờ phút này ánh mắt nhìn về phía Thẩm Ti Huyền không chỉ có xem thường, ghét bỏ mà còn có cả phẫn nộ.
Thẩm Trầm Bích dồn hết sức lực, khóc không thể kiềm chế được, “Muội muội, hóa ra muội lại có tâm tư như vậy! Tỷ tỷ coi muội như muội muội ruột thịt, muội lại muốn cướp mối hôn sự của tỷ và Thái tử!”
Hoàng hậu như bị chạm vào vảy ngược, khuôn mặt tức giận vặn vẹo cả lên, chỉ vào Thẩm Ti Huyền nghiêm nghị nói: “Người đâu, kéo tiện nhân này xuống cho bổn cung, giam lại!”
Uổng công bà ta tỉ mỉ nghĩ ra một kế hoạch tốt như vậy, lại bị con tiện nhân không lên được mặt bàn này phá hoại!
Thị vệ trong ngự hoa viên nhận được mệnh lệnh, lập tức tiến lên kéo Thẩm Ti Huyền xuống dưới.
Thẩm Trầm Bích được các tiểu thư vây quanh an ủi hồi lâu, không thể không làm bộ làm tịch khóc lóc một lúc, sau đó lấy lý do tinh thần buồn bã để cáo lui.
Nàng đã đứng ở đầu sóng ngọn gió, phần còn lại cứ để cho lời đồn lan truyền.