Chương 10: Ta làm đau ngài sao? 2



Trở lại cửa cung, Thẩm Trầm Bích trong lòng thoải mái nên đi nhanh hơn một chút, nhưng khi nàng xốc rèm xe ngựa lên để đi vào, sắc mặt liền thay đổi.

Trong xe ngựa tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, còn có một nam nhân khắp người đầy máu.

Lòng Thẩm Trầm Bích chìm xuống đáy cốc, lập tức quay đầu muốn nhảy xuống, người nọ ra tay nhanh như chớp, túm chặt lấy vạt áo của nàng, che miệng nàng lại rồi kéo vào.

“Đừng lên tiếng, là ta!”

Thẩm Trầm Bích ngã vào ngực đối phương, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp khàn khàn của nam nhân.

Dạ Huyền Thần?

Thẩm Trầm Bích nhẹ nhàng thở ra, đang muốn hỏi cho ra nhẽ, bỗng nhiên nghe thấy ngoài xe ngựa có người tới gần, trầm giọng nói: “Lục soát xe!”

Bích Vân không biết tình huống trong xe ngựa nhưng vẫn lập tức cản lại, “Xe ngựa của đại tiểu thư mà ngươi cũng dám lục soát?”

Thẩm Trường Phong là thị vệ canh gác bát phẩm trong cung, đêm nay vừa đúng là ca trực của hắn, ánh mắt hắn bén nhọn nhìn chằm chằm vào rèm xe, như cố gắng nhìn ra được gì đó: “Thích khách hành thích trong cung đang trốn trong xe ngựa gần đây, nếu như trong xe đại tiểu thư không giấu thích khách thì sợ gì ta lục soát xe?”

Thẩm Trầm Bích cười lạnh nói: “Thẩm thị vệ thật là oai phong! Y phục của bổn tiểu thư bị nước ao làm ướt, hoàng hậu nương nương đặc biệt cho bổn tiểu thư lập tức ngồi xe ngựa hồi phủ thay y phục, ngươi lại nói trong xe ta giấu thích khách, sao không nói thẳng là hoàng hậu nương nương bao che thích khách đi?”

“Trầm Bích, ngươi!”

Sắc mặt Thẩm Trường Phong tái xanh, nói không lại nàng, vẫy tay để thủ hạ rút lui: “Cho qua!”

Xe ngựa chậm rãi rời khỏi hoàng cung, Thẩm Trầm Bích lệnh cho xa phu đi ra hướng ngoại ô, lại thấy sắc mặt Dạ Huyền Thần khác thường, không nhịn được nhíu mày, “Vương gia, ngài bị thương.”

“Vết thương nhỏ, không có chuyện gì.”

Giọng nói Dạ Huyền Thần khàn khàn, sắc mặt âm trầm, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, cố gắng áp chế cảm giác khô nóng trong cơ thể.

Thế nhưng Thẩm Trầm Bích từ đầu đến cuối vẫn không thể quên được cái chết của Dạ Huyền Thần ở kiếp trước, nàng không kìm được mà tiến về phía trước.

“Ta không tin, để ta xem một chút.”

Thẩm Trầm Bích chậm rãi di chuyển lại gần, cẩn thận từng ly từng tí cởi xiêm y của hắn ra, nhìn thấy vai trái của hắn đang chảy máu, trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận khẽ gắt lên, “Cái này mà là vết thương nhỏ?”

Thanh âm của thiếu nữ mềm mại, hơi thở như hoa lan, ở khoảng cách gần như vậy, Dạ Huyền Thần thậm chí còn cảm nhận được hương thơm mê người trên người nàng.

Đôi mắt u ám của hắn hơi trầm xuống, đột nhiên bắt được cổ tay trắng nõn của nàng, trầm giọng nói: “Nàng đừng lộn xộn.”

“Ta bôi thuốc cho ngài, ngài chờ một chút, rất nhanh sẽ tốt hơn!”

Nàng cho rằng hắn quá đau, đẩy bàn tay của hắn ra, vội vàng tìm kiếm Kim sang dược* trong xe ngựa, nhịn không được nhẹ nhàng thổi lên miệng vết thương của hắn, rắc Kim sang dược lên.

*Kim sang dược: Một loại thuốc cầm máu

“Ta làm ngài đau sao?”

Tiếng thở dốc thô nặng của hắn vang bên tai, Thẩm Trầm Bích đau lòng, nàng ngẩng đầu lên, muốn an ủi hắn một chút, đôi mắt trong sáng mờ mịt của nàng lại đυ.ng phải đôi mắt đen âm trầm mãnh liệt của hắn.

Thẩm Trầm Bích giật mình, nàng bỗng nhiên ý thức được điểm không thích hợp, muốn lùi về phía sau nhưng lại chậm một bước, nàng bị một lực mạnh kéo vào ngực hắn.

Bờ môi nóng bỏng dán lên cần cổ Thẩm Trầm Bích, nóng đến mức toàn thân nàng khẽ run rẩy.

Cũng chính vì cái run rẩy này mà Dạ Huyền Thần bỗng nhiên ngừng động tác lại.

“Vương gia?”

Thế nhưng, chỉ trong chớp mắt, Dạ Huyền Thần lại một lần nữa đánh mất lý trí, tới gần Thẩm Trầm Bích.

“Hứa Nhi...”

Thẩm Trầm Bích nghe thấy tiếng gọi thâm tình của hắn, nhịn không được ngẩng đầu.

Ánh mắt của hắn như lửa, bên trong có sự thâm tình và cuồng nhiệt rực cháy không ngừng, trong phút chốc đã thiêu đốt nàng.

Thẩm Thần Bích cũng nóng lên, bị hắn ôm vào trong ngực, mặc hắn muốn làm gì thì làm, cảm giác của người đều tan ra, hóa thành một vũng nước.

Trong xe ngựa chợt tràn ngập cảnh xuân quang vô hạn.