Chương 8: Cứu nhầm người 2

Tiếp đó là đại hôn của hai người, Thái tử mượn thế lực của phủ Quốc công và gia sản của Thẩm gia để có được ngai vị, hắn đã hứa với nàng ta... sẽ đối xử thật tốt với nàng ta!

Thẩm Trầm Bích nghiêng đầu nhìn nàng ta một chút, tâm trạng cũng đặc biệt tốt, “Ta tới đây rất nhiều lần nhưng lần nào cũng vội vàng đi ngang qua, không có cơ hội thưởng thức, đêm nay ta muốn ngắm kỹ một chút.”

Trong lòng Thẩm Ti Huyền vui mừng khôn xiết, còn tưởng rằng phải vất vả lừa nàng một lúc lâu, ai ngờ lại chẳng cần tốn nhiều sức!

Nàng ta không nhịn được mà hưng phấn, tiếp tục cùng Thẩm Trầm Bích đi ngắm hoa, chờ Thẩm Trầm Bích đi dạo mệt rồi sẽ tự muốn đến bên hồ sen nghỉ ngơi.

Thẩm Ti Huyền nhẫn nại chờ đợi, nhưng ai mà biết được lần chờ đợi này ròng rã một canh giờ.

Thẩm Trầm Bích vô cùng hào hứng với những bông hoa kiều diễm, thậm chí còn nhất quyết muốn ngắm nhìn từng bông hoa trong ngự hoa viên vài lần, khiến nàng ta đi tới đi lui theo sau mười mấy vòng.

Nàng ta mới bị phạt quỳ ba canh giờ, cho dù là từ ba ngày trước nhưng hai chân vẫn đau đớn khó chịu như cũ, nhất là đầu gối bị bầm tím một mảng, đi một bước giống như bị cầm búa gõ một lần.

Cuối cùng, hai chân nàng ta bủn rủn, đứng một chỗ mà vẫn không ngăn được run lên, nàng ta không nhịn được nữa mà cắn răng nói: “Tỷ tỷ, muội muội thực sự đi không được nữa, chúng ta mau ra hồ sen nghỉ ngơi một chút đi!”

Thẩm Ti Huyền sắp sụp đổ đến nơi, khi nói chuyện cũng hơi rung rung.

Thẩm Trầm Bích liếc nhìn nàng ta một cái, “Sao ngươi lại vô dụng như thế, mới đi được có mấy bước mà cũng đi không nổi, thật là mất hứng!”

Thẩm Ti Huyền đã chịu đau lại còn bị nàng trách mắng một trận, sắc mặt trắng bệch, bờ môi run rẩy.

Nàng ta nhìn chăm chú vào bóng lưng Thẩm Trầm Bích, dẫn nàng đi đến bên tảng đá lớn bên hồ sen rồi dừng lại, trong mắt lập tức lóe lên một tia lạnh lùng.

“Tỷ tỷ, Ti Huyền đau đầu quá, đứng không nổi nữa.”

Nàng ta vừa cao giọng hét lên, vừa đυ.ng vào nàng.

Thẩm Trầm Bích không thèm quay đầu lại, chỉ tùy tiện nghiêng người né tránh cú va của nàng ta.

Nhìn thấy vị trí của Thẩm Ti Huyền chưa đúng, nàng còn đạp thêm cho một cước nữa.

Thẩm Ti Huyền không nghĩ mọi chuyện sẽ như vậy, nàng ta “phịch” một tiếng rơi vào trong nước, trong phút chốc nước đã tràn vào mũi nàng ta.

Thẩm Trầm Bích lạnh lùng nhìn nàng ta đang vùng vẫy trong nước, khóe miệng nở nụ cười vui sướиɠ.

Đời trước nàng đã ngã ở đây một lần, lần này làm sao có khả năng để bọn chúng đạt được mong muốn?

“Muội muội tốt, ta sẽ gọi người đến cứu ngươi.” Thẩm Trầm Bích nói.

Quân Trần Mộ mang theo cung nữ thái giám thân cận chuẩn bị chờ hành động, hoàng hậu cố tình dẫn các phu nhân, tiểu thư đến đây thưởng hoa.

Thẩm Trầm Bích nấp sau một hòn non bộ, cũng không nói rõ tên họ, chỉ lớn tiếng hô: “Tiểu thư phủ Quốc công rơi xuống nước rồi, mau tới cứu người!”

Quân Trần Mộ sớm đã chờ không nổi, nghe thấy tiếng kêu cứu, hắn ta chạy đến hồ sen ngay lập tức, vui vẻ cởi bỏ áo choàng, giày tất, kích động nhảy dựng lên, lao vào hồ sen.

“Hứa Nhi đừng sợ, bổn cung tới đây!”

Hoàng hậu dẫn theo đám người khoan thai tới sau, nhìn thấy Quân Trần Mộ ôm một nữ tử trong ngực, hai người toàn thân ướt sũng dính vào một chỗ.

Búi tóc của nữ tử tán loạn, mái tóc lộn xộn dính trên mặt, không nhìn rõ mặt, nhưng bà ta vừa nhìn liếc qua đã nhận ra chiếc váy trên người đối phương không phải là Thẩm Trầm Bích.

Hoàng hậu giận tím mặt: “Thái tử, mau buông tay ra!”

Quân Trần Mộ bị giọng nói nghiêm nghị của hoàng hậu dọa giật mình, khó hiểu ngẩng đầu lên, đã thấy Thẩm Trầm Bích đang thong thả đi ra từ trong đám quý nữ bên cạnh hoàng hậu.

“Tại sao ngươi lại ở đây?”

Quân Trần Mộ biến sắc, Thẩm Trầm Bích không bị rơi xuống nước? Vậy người rơi xuống nước là ai?

Hắn cuống quít vén mái tóc của nử tử trong ngực lên, lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Thẩm Ti Huyền, bị dọa đến mức ngã ngồi trên mặt đất, máu khắp người đều đông cứng lại.