Trong mắt Thẩm Trường Phong hiện lên vẻ hung ác, hắn ta ghé vào tai Hồ thị thấp giọng nói: “Vậy thì nếu như người này chết đi, phủ Quốc công có phải chính là của hài nhi rồi không?”
Hồ thị đột nhiên quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Thẩm Trường Phong.
Thẩm Trường Phong gật đầu với Hồ thị, Hồ thị lại có chút do dự: “Sợ là không ổn, tiện nhân kia âm hiểm xảo trá, muốn gϊếŧ nàng cũng không phải là chuyện dễ!”
“Nếu như nàng khỏe mạnh thì tất nhiên là không dễ, nhưng mẫu thân đừng quên, bây giờ nàng là người mù…”
Thẩm Trường Phong nói thầm gì đó vào tai Hồ thị, biểu tình trên mặt Hồ thị thay đổi liên tục.
Không đợi hai người nói xong, đã nghe thấy bên ngoài có tiếng sột soạt.
Bích Vân đỡ Thẩm Trầm Bích đi tới, phía sau là thị vệ bị đả thương đi theo.
“Thẩm Trường Phong, thị vệ nghe theo mệnh lệnh của ta, ngươi vì sao lại ra tay nặng như vậy?” Thẩm Trầm Bích trầm giọng nói.
Thẩm Trường Phong nghe vậy thì xoay người lại, khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Thì sao? Bây giờ ngươi đã là người mù mà còn muốn đứng ra bảo vệ người khác sao? Ngươi có muốn nếm thử nắm đấm của ta không?”
Nói rồi hắn ta xoay cổ tay, bẻ khớp ngón tay phát ra tiếng răng rắc.
Thẩm Trầm Bích đưa tay ra ngoắc đám thị vệ ở phía sau: “Nếu ngươi muốn chơi, thì ta đây liền phái người chơi với ngươi! Xuống tay không cần lưu tình, nếu hắn ta đã thích nhảy nhót lung tung như vậy, thì đánh gãy chân hắn đi! Tránh cho hắn đi tới chỗ không nên đi!”
Vừa dứt lời, thị vệ đã vọt lên phía trước.
Lúc mới bắt đầu Thẩm Trường Phong còn có thể miễn cưỡng tránh né, không được mấy chiêu, Thẩm Trường Phong phát hiện tốc độ ra chiêu của thị vệ càng lúc càng nhanh.
Hắn căn bản không chiếm được chỗ tốt nào, Thẩm Trường Phong có chút tức giận.
“Cho dù ta có là người mù, thì vẫn dư sức thu thập một tên rác rưởi như ngươi!”
Thẩm Trầm Bích vừa dứt lời, thị vệ đã cầm lấy vỏ kiếm lên ném về phía Thẩm Trường Phong, bản thân vỏ kiếm được làm bằng thép, huống hồ thị vệ căn bản không hề có ý định nương tay.
Chỉ nghe thấy Thẩm Trường Phong kêu rên một tiếng, trên vỏ kiếm dính chút máu tươi.
Thẩm Trường Phong vốn dĩ vô cùng kiêu ngạo lúc này lại ngã ngồi trên mặt đất, đôi tay run rẩy ôm lấy cái chân bị thương của mình.
“Bọn họ niệm tình ngươi là chủ tử, cho nên mới nương tay, nhưng ngươi lại ra tay mạnh như vậy, phủ Quốc công ta không giữ một kẻ lòng lang dạ sói như ngươi, hôm nay đánh gãy một chân của ngươi,từ nay trục xuất khỏi phủ Quốc công, sau này nếu hắn dám đến gần nửa bước, thì không cần nương tay.”
Thẩm Trầm Bích nói xong một câu này, liền xoay người muốn rời đi.
Hồ thị nghe vậy thì chịu đựng cơn đau ngồi dậy, mắng nhiếc Thẩm Trầm Bích: “Dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để hại huynh trưởng, đánh trưởng bối, ngươi mới là kẻ lòng lang dạ sói, loại người như ngươi chết rồi sẽ bị đày xuống địa ngục A Tỳ, nhận hết mọi khổ hình!”
Bích Vân vốn dĩ đang đỡ Thẩm Trầm Bích đột nhiên xoay người lại đi đến trước mặt Hồ thị, tát vào mặt bà ta một phát.
Hồ thị lần nữa xụi lơ ở trên giường, khuôn mặt vốn dĩ đã tái nhợt lập tức sưng lên, khóe miệng rỉ ra tia máu.
“Ngu xuẩn, không ai dạy qua các ngươi, họa từ miệng mà ra sao?”
Nói xong lời này, Thẩm Trầm Bích liền rời đi luôn.
Hồ thị nhất thời không thể động đậy nằm bẹp ở trên giường, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Trường Phong bị mọi người khiêng ra ngoài.
Sau khi mấy thị vệ ném Thẩm Trường Phong ra khỏi phủ Quốc Công, thậm chí còn nhổ mấy ngụm nước bọt lên người hắn.
Phủ Quốc công này cuối cùng cũng có thể yên ổn được một thời gian rồi.
Nhưng mà, không biết ai truyền tin nàng bị thương vào trong cung, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu trực tiếp phải người đến phủ Quốc công mời nàng tiến cung.
Thật vất vả lắm mới giải quyết xong chuyện trong phủ, lại phải vào cung diễn kịch với hai vị kia, thật đúng là quá mệt mỏi.
Thấy Thẩm Trầm Bích không muốn tiến cung, Bích Vân thăm dò nói: “Tiểu thư, hay là để nô tỳ nói với Vương gia, nếu Vương gia ra mặt thì Hoàng Thượng chắc chắn sẽ không làm khó tiểu thư.”