Chương 39: Một chén thuốc 1

Vừa dứt lời, Bích Vân đã bị gõ một cái vào đầu: “Ngươi ngốc à! Vốn dĩ trong lòng Hoàng thượng đã có khúc mắc với Vương gia rồi, chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà làm phiền đến Vương gia, sẽ chỉ làm cho tình thế của Vương gia càng trở nên khó khăn hơn mà thôi, không có lợi ích gì cả.”

“Chẳng lẽ tiểu thư đang lo lắng cho vương gia?” Bích Vân thấy vậy liền trêu ghẹo nói.

Thẩm Trầm Bích trừng mắt liếc nàng ấy một cái, “Ta nào có? Chúng ta bây giờ là người trên cùng một chiếc thuyền, nếu Vương gia sụp đổ, thì ta cũng chẳng có chỗ tốt nào cả!”

“Vâng vâng vâng, là nô tỳ đang nói bậy!” Bích Vân gật đầu, vội vàng phụ họa, nhưng trên mặt lại hiện rõ hai chữ “không tin”.

Mắt thấy giải thích không có hiệu quả, Thẩm Trầm Bích cũng không giải thích thêm nữa.

Thế là nàng chỉ có thể thay quần áo, để Bích Vân dìu nàng tiến cung.

Nhưng mà bởi vì lúc này hai mắt không nhìn thấy, nên lúc nói chuyện càng phải cẩn thận hơn một chút.

Trước điện Chiêu Dương, hai người bị chặn lại.

“Dừng lại, Hoàng thượng và Hoàng Nậu nương nương chỉ truyền một mình Thẩm tiểu thư, ngươi lưu lại!”

Người này đúng là Ngọc Trúc – đại nha hoàn bên cạnh Hoàng Hậu, lúc nói chuyện mang theo mấy phần ngạo mạn.

Tay Bích Vân đang dìu Thẩm Trầm Bích gõ nhẹ vào lòng bàn tay nàng mấy cái, Thẩm Trầm Bích liền ngầm hiểu.

Dám quang minh chính đại cản người ở trước điện Chiêu Dương, cho dù không có chỉ thị của Hoàng Hậu, thì e rằng cũng là Hoàng Hậu ngầm cho phép.

Chỉ thấy Thẩm Trầm Bích đưa tay lên sờ dải lụa quấn quanh mắt mình, cau mày nói, “Chắc hẳn là ngươi cũng đã nhìn thấy rồi, đôi mắt này của ta bây giờ không nhìn thấy, nếu như lúc đi vào không cẩn thận thất thố va phải Hoàng thượng và Hoàng Hậu nương nương,vậy thì tội này ngươi có gánh nổi không?”

Ngọc Trúc bị nghẹn họng, lập tức đáp trả một câu, “Ta làm sao biết được nàng ta có gây bất lợi cho Hoàng Hậu hay không?”

“Cái này thì cô nương không cần phải lo lắng, thị vệ trước cửa và nha hoàn ở bên trong thiết nghĩ cũng không phải là ăn chay, nếu nha hoàn này của ta thật sự có ý đồ gì đó, thì chắc hẳn cũng không có cơ hội.” Thẩm Trầm Bích khẽ cười.

Bởi vì mắt nàng bị che lại,nên không ai biết nàng đang nghĩ gì.

Không đợi nha hoàn trả lời, Thẩm Trầm Bích liền cau mày, “Nói lùi lại một bước, đường đường là điện Chiêu Dương, nếu ngay cả một nha hoàn nhỏ bé mà cũng không bắt được, thì những thị vệ và nha hoàn này có cần thiết phải tồn tại nữa không? Hửm?”

Nói xong lời này, nàng liền kéo Bích Vân đi vào trong.

Tim Bích Vân lúc này sắp nhảy đến cổ họng, Thẩm Trầm Bích không nhìn thấy, nhưng mà nàng ấy có thể nhìn thấy rõ ràng, mặt Ngọc Trúc đã tái xanh rồi.

Nhưng mà, Ngọc Trúc mặc dù tức giận trong lòng, cũng không dám đi lên ngăn cản, đành phải để cho chủ tớ hai người đi vào.

Thấy bên cạnh Thẩm Trầm Bích còn dẫn theo một nha hoàn, Hoàng Hậu sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền khôi phục lại dáng vẻ bình thường.

“Thần nữ ( nô tì) tham kiến Hoàng Hậu nương nương!” Hai người hành lễ với Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu vẻ mặt lo lắng, “Mau đứng dậy đi! Thái y đã xem qua vết thương của Hứa Nhi chưa?”

“Hồi Hoàng Hậu nương nương, thái y đã xem qua rồi, thái y nói không có gì đáng ngại!” Thẩm Trầm Bích cười nhẹ một tiếng.

Ở trong hoàng cung, Thẩm Trầm Bích thu hết sự sắc sảo ở trên người lại, dù sao thì kịch vẫn phải diễn cho hết.

Hoàng Hậu tựa như vẫn có chút không yên tâm, nói tiếp, “Dù sao cũng là chuyện cả đời, vẫn nên để thái y kiểm tra lại.”

Thẩm Trầm Bích rất muốn nói là không cần nữa, nhưng mà nếu Hoàng Hậu đã nói ra rồi, vậy có nghĩa là nàng không có cơ hội từ chối.

Quả nhiên, không đợi nàng đáp lời, Hoàng Hậu lại nói tiếp, “Tuy nói bây giờ ngươi và Sở vương đã có hôn ước trong người, nhưng mà mắt có tật sợ là sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này.”

Chỉ còn thiếu nước nói trắng ra một người mù gả vào hoàng thất sẽ bị người đời cười chê thôi.