Chương 37: Dọn dẹp nội trạch 1

“Chỉ là một món đồ chơi mà thôi.” Thẩm Thần Bi cười nhạo.

Hồ thị không giận mà cười, nói thẳng với mọi người: “Bây giờ mọi người đều đã nhìn thấy cả rồi, bây giờ nàng ta đã là người mù, đến cả sổ sách cũng không xem được, thì làm sao mà chưởng gia được chứ? Mọi người cùng nhau đồng lòng, bắt nàng ta giao ấn của chưởng gia ra đây, rồi cút khỏi phủ Quốc công!”

Nhưng mà, cảnh tượng trong dự đoán lại không xảy ra.

Tất cả hạ nhân đều lao về phía Hồ thị, đè chặt bà ta lại: “Dám mở miệng chửi bới đại tiểu thư! Mau bắt bà ta lại, giao cho đại tiểu thư xử lý.”

Hồ thị không thể tin được: “Các ngươi điên rồi sao? Một người mù sao có thể là gia chủ của một nhà được chứ!”

Nghe vậy, Thẩm Trầm Bích ngồi xổm xuống hướng về phía Hồ thị, nhếch mép cười lạnh: “Ta không biết thì ra di nương lại có thành kiến lớn đối với người mù như vậy! Không biết nếu như di nương biến thành kẻ mù giống như lời di nương vừa nói, thì sẽ như thế nào nhỉ?”

Bích Vân lập tức hiểu ý, lấy một con dao găm từ trên tay thị vệ, khoa tay múa chân trước mặt Hồ thị.

“Thật là đáng tiếc cho dung mạo xinh đẹp này của di nương!” Bích Vân đi theo bên người Thẩm Trầm Bích, trên người cũng có mấy phần bóng dáng của Thẩm Trầm Bích.

Hồ thị nhìn thấy con dao gần như vậy, hai mắt trừng lớn, thân thể cũng có chút run rẩy: “Ngươi muốn làm gì?”

“Tất nhiên là móc mắt di nương ra rồi!”

Thẩm Trầm Bích giơ tay lên chạm vào khăn lụa trên mặt, dường như cảm thấy tiếc nuối vì không thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng này vậy.

Hồ thị vội vàng giãy giụa dập đầu về phía Thẩm Trầm Bích, tiếng bang bang vang lên vang dội: “Là ta không đúng, ta không nên giễu cợt đại tiểu thư, mong đại tiểu thư đại nhân đừng chấp với tiểu nhân, tha cho thϊếp!”

Thấy Hồ thị bị dọa tới nông nỗi này, Thẩm Trầm Bích cười nhạo một tiếng: “Chậc, cứ tưởng là đồ nhu nhược hôm nay có thể cứng hơn được một chút, hóa ra vẫn vô dụng như vậy!”

Thẩm Trầm Bích tất nhiên là không thể nào thật sự móc mắt bà ta ra, chỉ ra lệnh đánh hai mươi gậy, rồi ném bà ta vào trong phòng.

Sau sự việc này, Hồ thị mất nửa cái mạng, trong thời gian ngắn sợ là sẽ không dám làm chuyện xấu gì nữa.

Không chỉ là Hồ thị, mà những người khác đang ngo ngoe rục rịch cũng tức khắc không dám công khai đối đầu với nàng.

Thẩm Trường Phong vốn dĩ còn nghĩ nếu như Hồ thị chưởng gia,thì hắn ta có thể danh chính ngôn thuận ngồi vào vị trí Quốc công, không ngờ tới Thẩm Trầm Bích ngay cả di nương cũng dám đánh!

Nghe nói Thẩm Trầm Bích đánh Hồ thị bị thương, Thẩm Trường Phong vội vàng đi xem thương thế của Hồ thị.

Chưa đợi hắn đi tới trước mặt, thị vệ đã rút trường kiếm ra: “Gia chủ có lệnh, không cho bất cứ kẻ nào vào thăm!”

“Làm càn! Ta chính là nhi tử duy nhất của phủ Quốc công, sau này toàn bộ phủ Quốc công đều là của ta, các ngươi dám ngăn cản ta!” Thẩm Trường Phong mắng thị vệ một trận.

Đám thị vệ nhìn thấy Thẩm Trường Phong khăng khăng muốn vào, vội vàng ngăn cản, nhưng mà bởi vì sợ sẽ làm hắn bị thương, nên cũng không dám động thủ với hắn.

Ngược lại là Thẩm Trường Phong ra tay không biết phân biệt nặng nhẹ, một lúc sau trên người mấy thị vệ đều bị thương.

Vừa hơi không chú ý, Thẩm Trường Phong đã lẻn vào, thị vệ nhìn thấy Thẩm Trường Phong không nghe khuyên bảo,liền vội vàng rời đi,muốn bẩm báo chuyện này cho Thẩm Trầm Bích.

“Nương, người sao rồi?” Thẩm Trường Phong vẻ mặt lo lắng, giơ tay lên muốn đỡ Hồ thị ngồi dậy.

Không ngờ lại đυ.ng vào vết thương trên người Hồ thị, Hồ thị đau đến nhe răng trợn mắt.

Thấy vậy, Thẩm Trường Phong cũng không dám động vào bà ta nữa: “Tiện nhân kia làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ không sợ bị người đời chửi bới sao?”

“Vô ích thôi, mẫu thân chịu chút thương tích này cũng không sao cả, nhưng mà chỉ đáng thương con của ta, rõ ràng con của ta mới là nam đinh duy nhất của phủ Quốc công, lại chỉ có thể phục tùng kẻ khác!” Mặc dù trên người Hồ thị đầy vết thương, nhưng tà tâm vẫn không đổi.