Phụ thân vừa qua đời, mẫu thân liền mất tích, tất cả những chuyện này nhất định là có người đứng sau lưng thao túng.
Dạ Huyền Thần gật đầu: “Bổn vương biết rồi.”
Nói xong liền rời đi luôn, đĩa bánh hoa quế kia cuối cùng một miếng cũng chưa ăn.
Thẩm Trầm Bích nhìn một đống bánh hoa quế, không khỏi cười khổ: “Bích Vân, bánh hoa quế ta làm thật sự nhìn khó ăn đến vậy sao?”
Bích Vân nở một nụ cười gượng: “Sao có thể chứ?”
Thấy Thẩm Trầm Bích đưa tay cầm một miếng lên, Bích Vân vội vàng ngăn cản: “Tiểu thư, nô tì đột nhiên nhớ ra quản gia nói hôm qua người trong từ đường vừa khóc vừa nháo, hôm nay lại không có động tĩnh gì, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Thẩm Trầm Bích nghe xong thì hừ lạnh, đặt bánh hoa quế xuống.
“Đúng là tai họa lưu ngàn năm, bọn họ sao có thể xảy ra chuyện dễ dàng như vậy được, phái người tiếp tục nhìn chằm chằm, đừng để người chạy mất là được!”
Nhắc tới hai người kia, Thẩm Trầm Bích cũng không còn tâm trạng làm bánh hoa quế nữa, lập tức đi thư phòng.
Ba ngày sau.
Mới sáng sớm, Thẩm Trầm Bích đã cho người mở khóa từ đường.
Hồ thị vốn dĩ trang điểm tinh xảo giờ phút này mặt mũi tái nhợt, quần áo cũng nhăn nhúm không ít, nhưng mà so ra vẫn ổn hơn Thẩm Ti Huyền.
Chỉ thấy chất lỏng của rau cải dính trên người Thẩm Ti Huyền lúc này đã đông cứng lại, còn có mùi hôi thối thoang thoảng nữa.
Thấy người đến là Thẩm Trầm Bích, Thẩm Ti Huyền cắn chặt răng, ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
“Hận ta đúng không?” Thẩm Trầm Bích đi đến trước mặt Thẩm Ti Huyền, từ trên cao nhìn xuống nàng ta.
Thẩm Ti Huyền quay mặt đi chỗ khác: “Ngươi đừng vội đắc ý, ngươi đã đắc tội Thái Tử điện hạ, sau này có ngày ngươi sẽ phải khóc!”
Khóc? Thẩm Trầm Bích giống như là nghe được chuyện cười nào đó vậy.
“Quân Trần Mộ ốc còn không mang nổi mình ốc, làm gì có tâm tư tới giáo huấn ta?” Thẩm Trầm Bích cười nhạo một tiếng.
Thẩm Ti Huyền nghe vậy thì đứng lên, nhìn chằm chằm vào nàng: “Điện hạ đã xảy ra chuyện gì?”
“Ai nha, ta lỡ miệng! Nhưng mà nói cho ngươi biết cũng không sao, phẩm hạnh của Quân Trần Mộ có khiếm khuyết, Hoàng thượng đã lệnh cho hắn tới đạo quan thanh tu, trong vòng nửa năm không được bước ra khỏi đạo quan nửa bước!” Thẩm Trầm Bích gằn từng chữ một.
Mỗi chữ mà nàng nói ra giống như một con dao cứa vào tim Thẩm Ti Huyền vậy.
Sao có thể? Thái Tử điện hạ chính là trữ quân, Hoàng thượng sao có thể đuổi trữ quân tới đạo quan được chứ?
“Ngươi gạt ta?” Thẩm Ti Huyền phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt cảnh giác lùi về phía sau mấy bước.
Thẩm Trầm Bích xua tay, tỏ vẻ không sao cả nói: “Ngươi có tin hay không thì tùy ngươi, tính thời gian, Thái tử sợ là đã sắp đến cửa thành rồi, đi thôi, Bích Vân, chúng ta cũng đi nhìn một cái đi!”
Nói xong,nàng liền xoay người muốn dẫn theo Bích Vân rời đi.
“Tiện nhân, là ngươi, ngươi hãm hại ta còn chưa đủ, thế mà còn hãm hại cả điện hạ, ngươi đúng là loại người tâm địa rắn rết, khó trách điện hạ lại chán ghét ngươi!”
“Thẩm Trầm Bích, ngươi sẽ không được chết tử tế!”
……
Tiếng chửi mắng vang lên sau lưng, Thẩm Trầm Bích không những không tức giận mà trên mặt còn nở nụ cười.
“Nếu nàng ta muốn tiễn Thái tử một đoạn đường, thì không cần phải ngăn cản quá mức!”
“Nô tỳ hiểu rồi!” Bích Vân nghe vậy, thì xoay người đi đến từ đường.
Thẩm Ti Huyền, ngươi đừng làm ta thất vọng.
Trong từ đường, Thẩm Ti Huyền ngồi xổm ở dưới đất, vẻ mặt thống khổ vò đầu bứt tóc: “Mẫu thân, nàng ta muốn gϊếŧ con, đến cả điện hạ cũng bị nàng ta đuổi đi rồi, không còn ai bảo vệ con cả!”
“Huyền Nhi đừng sợ, có mẫu thân ở đây, mẫu thân tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ kẻ nào làm tổn thương con!” Hồ thị vẻ mặt đau lòng ôm Thẩm Ti Huyền vào trong ngực, nước mắt tí tách chảy xuống.
Bỗng nhiên giống như là nghĩ tới điều gì đó, Thẩm Ti Huyền đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Mẫu thân, con muốn đi tìm điện ha! Mẫu thân giúp con với!”
Hồ thị nghe vậy thì cau mày, có chút do dự.