Chương 29: Anh hùng cứu mỹ nhân 1

"Nương, bây giờ chúng ta ở trong phủ tứ cố vô thân, chỉ có dựa vào Thái Tử thì mới có cơ hội sống sót!" Thẩm Ti Huyền thấy vậy, có chút sốt ruột.

Nghe thấy Thẩm Ti Huyền nói như vậy, Hồ thị không có lý do gì để từ chối nữa: "Được rồi, nương giúp con"

Hai người thì thầm một phen với nhau, đột nhiên trong từ đường truyền tới tiếng thứ gì đó bị vỡ vụn.

Sau khi thị vệ đứng canh mở cửa ra, liền nhìn thấy đôi tay run rẩy của Hồ thị, ấm trà vốn dĩ để trên bàn lúc này đã vỡ thành từng mảnh nhỏ nằm trên mặt đất, trên mặt đất có một vũng máu, máu trên cánh tay bà ta vẫn đang nhỏ giọt.

"Nhanh, còn không mau đi gọi đại phu tới!" Sắc mặt Hồ thị càng lúc càng tái nhợt, cả người giống như tờ giấy trắng, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào vậy.

Thấy vậy, một tên thị vệ trong đó vội vàng chạy ra ngoài.

Một tên thị vệ khác thì đứng canh giữ ở bên cạnh Hồ thị,Thẩm Ti Huyền đáng lẽ phải ở bên cạnh Hồ thị lúc này lại không thấy bóng dáng đâu.

Đột nhiên, bên cửa sổ lộ ra một góc áo thu hút sự chú ý của tên thị vệ, nhưng mà bởi vì Bích Vân đã đặc biệt dặn dò qua, nên hắn ta cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt, giả vờ như không nhìn thấy.

Thị vệ nhìn quanh một lúc, cau mày hỏi: “Sao chỉ có di nương, nhị tiểu thư đâu rồi?”

Sắc mặt Hồ Thị căng thẳng, “Con bé có chút mệt, nên đã tìm một góc nghỉ ngơi rồi, lúc này chắc là đã ngủ rồi!”

Thị vệ nghe vậy cũng không hỏi thêm gì nữa.

Một lúc sau, đại phu tới, Hồ thị nhìn về phía cửa phủ, mặc niệm trong lòng: Hy vọng lần này, nương không làm sai!

Sau khi Thẩm Ti Huyền trốn thoát ra ngoài, nàng ta liền dùng một cây trâm bạc để thuê một chiếc xe ngựa, vội vã chạy tới cổng thành, chỉ sợ muộn một chút thì muốn gặp Quân Trần Mộ lần cuối cũng không thể.

Nhìn thấy Thẩm Ti Huyền đã ra khỏi phủ, thị vệ vội vàng bẩm báo việc này với Thẩm Trầm Bích.

Thẩm Trầm Bích thong thả nhấp một ngụm trà, "Không cần vội, nhiều ngày không gặp, thể nào cũng phải ôn lại chuyện cũ."

Đợi đến khi nàng cảm thấy thời gian trôi qua cũng được kha khá rồi, mới bảo thị vệ dẫn thêm vài người cùng nàng đi ra ngoài.

Bên kia, lúc sắp tới cổng thành, Thẩm Ti Huyền liếc mắt một cái đã nhìn thấy xe ngựa của Quân Trần Mộ.

Nàng ta vội vàng kêu xe ngựa dừng lại, rồi cả người chạy ra giữa đường.

"Điện hạ! Điện hạ!" Thẩm Ti Huyền trực tiếp dùng thân mình chặn ở trước xe ngựa của Quân Trần Mộ.

Nhìn thấy có người chặn đường, mã phu giật mạnh dây cương, vó ngựa trước lập tức giơ lên cao, chỉ cách mặt Thẩm Ti Huyền có một ngón tay.

"Người nào cản đường?" Thị vệ bên cạnh xe ngựa lập tức cảnh giác rút kiếm ra, quát lớn một tiếng.

Hình như là cảm thấy giọng nói này quá mức quen thuộc, Quân Trần Mộ cũng vén rèm lên nhìn ra ngoài.

Nhìn thấy là Thẩm Ti Huyền, Quân Trần Mộ hơi cau mày, nhưng vẫn bước xuống xe ngựa.

Cuối cùng cũng gặp được người mình ngày nhớ đêm mong, Thẩm Ti Huyền có chút kích động, chạy về phía Quân Trần Mộ.

Có lẽ là bởi vì ba ngày nay chưa ăn gì, nên nàng ta đột nhiên cảm thấy dưới chân mình như nhũn ra, cả người bổ nhào về phía Quân Trần Mộ.

Vốn dĩ, nếu Quân Trần Mộ tiến lên thêm một bước nữa,thì Thẩm Ti Huyền sẽ có thể ngã vào người hắn.

Nhưng mà vào khoảnh khắc đó, Quân Trần Mộ ngửi thấy một mùi hôi thối ập vào mặt, bước chân khựng lại, Thẩm Ti Huyền liền thẳng tắp ngã xuống đất.

"Điện... Điện hạ!" Thẩm Ti Huyền có chút ủy khuất, đôi mắt trông mong nhìn về phía Quân Trần Mộ.

Thấy vậy, Quân Trần Mộ đành phải nhẫn nại đưa tay ra đỡ Thẩm Ti Huyền đứng dậy, "Nàng tới đây làm gì?"

Không nhắc tới chuyện này còn tốt, vừa nhắc tới một cái nước mắt nàng ta liền giống như bị đứt dây rơi xuống không ngừng, “Thời gian trước Huyền Nhi bị cấm túc, không nghĩ tới điện hạ lại vì Huyền Nhi mà bị hoàng thượng trách phạt, trong lòng Huyền Nhi cảm thấy rất áy náy, Huyền Nhi nguyện ý cùng với điện hạ đi tới Thái Thanh Quan, hầu hạ điện hạ!"