Bích Vân hiểu ý, sai người đè Thẩm Trường Phong lại, sau đó liền giơ tay tát vào mặt Thẩm Trường Phong.
Ngày thường Bích Vân làm việc cũng không ít, sức tay đương nhiên cũng không nhỏ, chỉ chốc lát sau, mặt Thẩm Trường Phong đã sưng thành đầu heo.
“Con của ta a!”
Bỗng nhiên, một nữ nhân mặc áo choàng xanh có viền xanh lá bước vào thư phòng.
Người này chính là thϊếp thất trong phủ Quốc công —— Hồ thị, Hồ thị tuy đã gần bốn mươi, nhưng mà bảo dưỡng rất tốt, đặc biệt là vòng eo thon kia, chỉ cần một tay là có thể ôm hết, rất dễ làm cho người ta sinh ra cảm giác trìu mến.
Đáng tiếc, cái đẹp của Hồ thị nàng cũng thưởng thức không nổi.
Thẩm Trầm Bích lạnh mặt nhìn Hồ thị khóc sướt mướt, bổ nhào vào người Thẩm Trường Phong.
Bọn nha hoàn thấy vậy, cũng buông lỏng Thẩm Trường Phong ra, mặc kệ Thẩm Trường Phong và Hồ thị ôm nhau khóc, “Mẫu thân, tiện nhân này, nàng ta muốn đánh chết con!”
Nghe vậy, Bích Vân lại muốn tiến lên giáo huấn Thẩm Trường Phong.
Hồ thị che chở Thẩm Trường Phong chặt chẽ, nước mắt lã chã rơi xuống, “Thϊếp may mắn được lão gia rủ lòng thương, có thể nương náu ở phủ Quốc công, nhưng thϊếp chỉ có đứa con trai này, bây giờ phủ Quốc công không dung thứ được con ta, vậy thϊếp thà đi theo ngài, kiếp sau thϊếp sẽ báo đáp ân tình của lão gia!”
Nói xong, bà ta giống như phát điên chạy ra ngoài.
Đám nha hoàn bà tử vội chạy theo, chỉ thấy Hồ thị chạy thẳng về phía cái ao trong viện, hiển nhiên là muốn nhảy sông tự sát.
Thấy vậy, đám nha hoàn đi theo vội vàng chạy lên ngăn cản, “Di nương, không được, không được a!”
Nhưng mà Hồ thị sao có thể cứ như vậy mà từ bỏ được? Cho dù bị kéo lại, bà ta vẫn tiếp tục liều mạng giãy giụa.
Nếu có ai không hiểu rõ nhìn vào, đều sẽ tưởng rằng đây đều là do Thẩm Trầm Bích bức bách bà ta.
Thẩm Trầm Bích không nhanh không chậm đi ra, đứng ở cửa giống như đang xem diễn.
Thẩm Trường Phong thấy vậy, giận dữ lao tới, “Ngươi kẻ điên này, nếu như mẫu thân ta mà xảy ra chuyện gì, thì ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
Nói xong, hắn ta liền chạy về phía Hồ thị.
Thẩm Trầm Bích hừ lạnh một tiếng, sau đó ra lệnh: “Buông tay hết ra! Nếu bà ta đã quyết tâm muốn chết, vậy thì chúng ta cũng không nên ngăn cản bà ta.”
Hồ thị hiển nhiên là không ngờ tới Thẩm Trầm Bích thật sự lại muốn bà ta đi tìm chết, bỗng chốc ngây ngẩn cả người.
“Cứ nhảy đi! Ta bây giờ sẽ lệnh cho Bích Vân đi đặt làm một cái quan tài, à không, là hai cái, nếu đã thương yêu nhi tử đến vậy, vậy đương nhiên là phải dẫn theo nhi tử đi cùng rồi.” Thẩm Trầm Bích nói chuyện bình tĩnh, như thể trong mắt nàng, hai người kia chỉ giống như chó với mèo thôi vậy.
Thẩm Trường Phong cắn răng, vội vàng giữ chặt Hồ thị, “Thẩm Trầm Bích, ta khuyên ngươi một câu, đừng có khinh người quá đáng!”
Hồ thị nắm chặt tay Thẩm Trường Phong, nhất thời không biết nên nói gì cho đúng.
Gương mặt Thẩm Trầm Bích lộ vẻ châm chọc, nhìn chằm chằm vào Hồ thị mà nói, “Khinh người quá đáng? Nếu không phải năm đó Hồ thị lấy cái chết để đe dọa, phủ Quốc công có uy tín danh dự như vậy, sao lại cho phép một vũ cơ đê tiện vào phủ được chứ? Mẫu thân ta mềm lòng, nhưng ta cũng không phải là quả hồng mềm! Không phải ai muốn gây khó dễ ta đều được.”
Nghe xong lời này, tay Hồ thị chợt siết chặt, Thẩm Trường Phong chỉ cảm thấy tay mình đột nhiên phát đau.
Hắn ta nhìn vào mặt Hồ thị, chỉ thấy trên gương mặt của bà ta hình như xuất hiện một tia hoảng hốt.
“Muốn chết thì chết nhanh một chút!” Thẩm Trầm Bích đã hơi mất kiên nhẫn, thúc giục nói.
Mặt Hồ thị lúc xanh lúc đỏ, đương nhiên là bà ta sẽ không thật sự nhảy.
Nhưng mà lúc này không còn ai ngăn cản bà ta, tình huống trở nên có chút xấu hổ.
Bà ta chỉ có thể xám xịt kéo Thẩm Trường Phong rời đi.
Thẩm Trường Phong dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào Thẩm Trầm Bích, giống như một con rắn độc, “Ngươi cứ chờ đó cho ta, phủ Quốc công sớm muộn gì cũng sẽ là của ta!”
“Nằm mơ thì cũng nên mơ thực tế một chút đi!” Thẩm Trầm Bích khinh thường nói, rồi xoay người bước vào thư phòng.