Chương 18: Mất mặt 2

Không biết có phải là do ảo giác hay không, mà nàng cảm thấy sau khi Dạ Huyền Thần nghe xong lời này,thì nhu hòa hơn không ít.

“Tuy là vậy, nhưng cũng phải hành sự cẩn thận,lúc Quốc công gia còn tại thế, Hoàng Thượng còn có thể kiêng kị vài phần, bây giờ Quốc công gia đã mất, Hoàng Thượng nhất định sẽ thu hồi binh quyền, với người nắm giữ Thẩm gia như nàng, Hoàng Thượng sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.”

Dạ Huyền Thần khẽ cau mày, có chút lo lắng.

Thẩm Trầm Bích gật đầu: “Việc rơi xuống nước sự thật là thế nào, Hoàng Thượng không thể nào không biết,thậm chí có khả năng là Hoàng Thượng ngầm cho phép hoàng hậu làm như vậy, bây giờ hôn sự giữa ta và Thái Tử đã chấm hết, chắc hẳn Hoàng Hậu sẽ ra tay từ chỗ khác.”

Dạ Huyền Thần và Hoàng Thượng mặc dù là huynh đệ, nhưng mà Hoàng Thượng là thiên tử cao quý, nghi kỵ đủ điều, Dạ Huyền Thần đã có khoảng cách với Hoàng Thượng từ lâu.

Đến nước này, Thầm Trầm Bích nói chuyện cũng không che giấu gì nữa.

Bỗng nhiên, lời nói của Thẩm Văn Tài vọng lại trong đầu Thẩm Trầm Bích,vị trí Quốc công!

“Nếu như người nắm giữ Thẩm gia đã không thể làm việc cho ngài ấy, vậy nếu như người của ngài ấy nắm giữ Thẩm gia thì sao?” Ngón trỏ của Thẩm Trầm Bích gõ lên bàn, lâm vào trầm tư.

Dạ Huyền Thần châm thêm một tách trà, khóe môi khẽ nhếch lên: “Thẩm gia đâu còn ai đấu được với Thẩm cô nương!”

Lời này sao mà nghe có chút kỳ quặc? Như thể nói nàng điêu ngoa khó chơi vậy.

Khóe mắt Thẩm Trầm Bích giật giật.

“Ta dù sao cũng là nữ nhân. Kế thừa vị trí Quốc công khó tránh khỏi sẽ bị người ta chỉ trích.”

Người đời đều nói, nữ tử không có tài mới là đức. Hoàng Thượng chưa chắc sẽ vì nàng mà mở ra tiền lệ .

“Thẩm Trường Phong tâm tư không ngay thẳng, khó đảm đương vị trí Quốc công,Thẩm Tử Hiên tuy có chút thông minh, nhưng lại khó nhận trọng trách lớn,bổn vương thật không biết còn ai có thể gánh vác trọng trách này.”

Đột nhiên, Dạ Huyền Thần đứng dậy, đi về phía Thẩm Trầm Bích.

“Không hợp, nhưng không phải là dễ khống chế hơn sao?” Thẩm Trầm Bích cười lạnh.

Dạ Huyền Thần cúi người xuống, mỉm cười ghé sát vào tai Thẩm Trầm Bích: “Bổn vương thật ra có một kế, ...”

Càng nghe, biểu cảm trên mặt Thẩm Trầm Bích càng hưng phấn.

“Rất tốt, cứ làm theo lời Vương gia nói!”

Thẩm Trầm Bích quay đầu lại, liếc mắt một cái đã chạm phải một đôi mắt như vì sao sáng,nàng thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của Dạ Huyền Thần.

Ngay lập tức, tai của nàng đỏ lên, vội vã dời tầm mắt đi.

Dạ Huyền Thần cũng ý thức được khoảng cách của hai người quá gần, vội đứng thẳng người dậy: “Vậy thì, bổn vương về đợi tin tốt đây.”

Hắn rời đi một lúc lâu, nhịp tim của Thẩm Trầm Bích mới khôi phục lại bình thường.

Thẩm Trầm Bích sờ vào l*иg ngực mình, trong đầu không biết đang nghĩ gì.

“Tiểu thư đã dặn qua, ngài không thể vào thư phòng!” Bích Vân ở bên ngoài chặn Thẩm Trường Phong lại, không hề nhượng bộ.

Một tên ngu xuẩn đi mất, lại thêm một tên tới!

Giọng Thẩm Trầm Bích truyền tới từ thư phòng: “Bích Vân, để hắn vào đi!”

Bích Vân lúc này lùi lại, đi theo sau Thẩm Trường Phong vào thư phòng.

“Thứ tiện nhân như ngươi sao lại ác độc như vậy, trước đây ngươi cho người dùng roi đánh Huyền Nhi thì cũng thôi đi,tại sao hết lần này đến lần khác còn ra tay với muội ấy? Tốt xấu gì muội ấy cũng là muội muội của ngươi!” Thẩm Trường Phong giận dữ, mặt tức đến đỏ bừng.

Thẩm Trầm Bích bước đến trước mặt Thẩm Trường Phong, khóe miệng nở nụ cười lạnh: “Bất kính với gia chủ, vả miệng!”

Lời này khiến cho Thẩm Trường Phong tức đến run cả người, hắn ta chỉ vào mũi Thẩm Trầm Bích: “Bớt diễu võ dương oai ở chỗ này đi, ta mới là nam đinh duy nhất ở trong phủ, tất cả mọi thứ trong phủ Quốc công đều là của ta. Ngươi dám động vào ta thử xem!”

“Chỉ là con của một vũ cơ, nếu như không phải phụ thân rủ lòng thương xót, ngươi cho rằng ngươi có cơ hội bước vào phủ Quốc công nửa bước sao?” Thẩm Trầm Bích tát ngay vào mặt hắn một cái.

Khóe miệng Thẩm Trường Phong lập tức chảy máu.

“Nhưng mà huynh muội các ngươi cũng thật là giống nhau, đều thích mơ mộng hão huyền, nếu đã thế, hôm nay bổn tiểu thư sẽ làm cho các ngươi tỉnh mộng!” Thẩm Trầm Bích vẫy vẫy tay.