Chương 37 + 38 + 39: Bó hoa khiến Hạ Thiêm động tâm; Lar rốt cuộc bị phát hiện

Đây là buổi tối đầu tiên sau khi chính thức kết hôn ở gia tộc Felids của Hạ Thiêm, Eric đặc biệt kêu tất cả mọi người trở về ăn tối cùng nhau. Mặc dù không có cử hành hôn lễ nhưng kết hôn cũng đã kết, không thể để Hạ Thiêm có cảm giác là người ngoài.

Vì thế Hạ Thiêm bị ép tiếp nhận một buổi tối với mấy người nhiệt tình này, tuy rằng cậu cảm thấy trước kia mỗi lần tới đều rất niềm nở rồi, không nghĩ tới lần này lại càng thêm nhiệt tình, ngay cả Jonathan ngày thường nghiêm túc cũng hướng cậu mỉm cười khiến cậu cảm thấy sợ hãi vạn phần! Bộ dáng này, về sau cậu làm sao có thể giả 'chết' để lừa bọn họ, ở chung lâu luôn sẽ có cảm tình, tựa như cảm tình của cậu với Duyên Thạch cũng do tháng ngày tích lũy mà ra tới.

Rốt cuộc ăn xong bữa ăn khuya cùng trò chuyện, Eric cũng mệt mỏi, mọi người liền giải tán trở về phòng ngủ. Hạ Thiêm chết lặng ôm con thỏ theo Calle từng bước từng bước về phòng, thời điểm sắp vào cửa liền hỏi, "Calle, nhà anh có phòng trống không?"

Lar nghe được Hạ Thiêm nói, lỗ tai hơi hơi dựng thẳng lên, thiếu niên ngươi đây là tìm đường chết! Có đánh nhau thì nghìn vạn lần không nên thương tổn cục cưng, tui chính là cha nuôi đó.

"Nơi này cũng là nhà em a, đừng náo loạn, mau về phòng tắm rửa ngủ đi." Calle híp mắt, thần sắc không hiểu.

Nguy hiểm nguy hiểm, trong đầu Hạ Thiêm vang lên tiếng cảnh báo, "Tôi không có ý đó." Hạ Thiêm ôm Lar, thật cẩn thận lui về phía sau một bước.

Tay duỗi ra, Calle trực tiếp đem Hạ Thiêm kéo vào phòng, 'bang' một tiếng đóng cửa lại.

Gavin đứng cách đó không xa thấy một màn này, nhẹ nhàng lắc đầu, nguyên lai anh hai còn chưa đem chị dâu bắt lấy a, chậc chậc, bất quá chị dâu còn nói như vậy, cũng không biết ngày mai chị dâu đứng lên được không ta? Ai~

Sắc trời dần sáng, ánh mặt trời cũng bắt đầu chiếu lên cửa sổ, Hạ Thiêm từ trong giấc ngủ tỉnh lại, chuyện thứ nhất muốn làm chính là đi trường học! Cậu chưa bao giờ khát vọng đến trường như thế!!

Tối hôm qua Calle cư nhiên đem cậu kéo vào phòng sau đó bắt đầu càn quét hôn môi! Tuy rằng cậu cũng rất hưởng thụ, nhưng cậu thề, cậu tuyệt đối có phản kháng qua!! Chỉ là phản kháng không thành công nên mới chuyển thành hưởng thụ mà thôi. Mấy ngàn năm trước không phải Hoa Hạ cổ có câu nói 'Nếu bị cưỡиɠ ɠiαи mà không thể phản kháng, vậy thì hưởng thụ đi' sao? Úc, cậu tuyệt đối không có trầm luân, Hạ Thiêm dùng nhân cách hải tặc của mình ra thề lần thứ hai.

Lar ghé vào trên ghế ngủ cũng từ từ tỉnh lại, ai, Hạ Thiêm chuyển đến nơi này, y không có khả năng lên giường ngủ rồi, thật là quá đáng tiếc, cái ghế thực sự cứng kinh khủng a. Bất quá nếu như buổi tối mỗi ngày đều có thể thấy bọn họ thân thân cũng không phải không thể tiếp thu. Bọn họ tựa như trong tiểu thuyết Tinh Võng sống sờ sờ bước ra, so với đời trước cái gì mà 'thượng tướng yêu ta', 'thượng tướng phu quân ngọt ngào sủng ái ta' thì hay hơn nhiều.

Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chỉ là Calle đem Hạ Thiêm kéo vào trong phòng rồi cường hôn đến khi cậu ngoan thành tiểu tức phụ mới thôi. Cuối cùng còn hỏi câu, "Về sau có ngoan hay không?" Phản kháng không thành, Hạ Thiêm chỉ có thể gật gật đầu ngoan ngoãn trả lời. Sau đó Calle kêu cậu tắm rửa đi ngủ, Hạ Thiêm hoảng loạn à nha, tắm rửa!! Chẳng lẽ hắn muốn làm cái gì? Đương nhiên Calle của chúng ta vẫn là chính nhân quân tử, hắn cảm thấy cậu còn nhỏ, không thích hợp làm loại sự tình này, một hai năm sau rồi lại nói.

Cuối cùng cọ tới cọ lui hai người đều tắm rửa xong còn nhân tiện đem thỏ Lar tắm thơm tho từ trong ra ngoài, Calle kéo Hạ Thiêm lên giường ngủ. Cậu ngoan ngoãn đảm đương trách nhiệm gối ôm hình người nên được hắn thưởng cho một nụ hôn sâu.

'Lạch cạch' một tiếng vang lên đem Hạ Thiêm đang nhắm hai mắt giả bộ ngủ mà nhớ lại sự tình tối qua sợ tới mức run lên.

Calle đã rời giường, hướng bàn học đi tới, đem con thỏ trên ghế bị ngã trên sàn nhà mà xách lên, ánh mắt nghiêm khắc mang theo cảnh cáo nhìn thoáng qua rồi đem nó thả lại trên ghế. Hắn luôn cảm thấy con thỏ này quá thông minh, bất quá Tiểu Thiêm thích, vậy thì quên đi. Quay đầu lại liếc nhìn Hạ Thiêm đang quấn chăn thành một cục, khóe miệng hắn nhếch lên sau nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài. Hôm nay hắn phải về quân bộ, lễ thăng quân hàm thượng tướng đã kéo dài thật lâu cũng nên bắt đầu xuống tay chuẩn bị.

Nghe được tiếng đóng cửa rất nhỏ, Hạ Thiêm hí mắt đánh giá chung quanh một chút coi còn có người hay không, phát hiện Calle đã đi mới ngồi dậy, đem tóc mình cào loạn lên. Cậu hảo phiền a, nhất định phải về trường học, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Cậu chẳng những hoài nghi Calle bị tinh thần phân liệt mà còn là một nam nhân cuồng hôn môi!!! Tuy rằng cảm giác cũng không tệ lắm nhưng không thể lúc nào cũng hướng cậu xxx như vậy được không!!

Đối với quân nhân, Hạ Thiêm luôn có loại tâm lý sợ hãi, cũng không biết vì sao, đặc biệt khi nhìn đến quân nhân như Jonathan cùng Calle, một hải tặc như cậu luôn kinh sợ. Đại khái là tâm lý ám chỉ đi? Bắt đầu từ lúc nào cậu cũng đã quên. Hạ Thiêm lại cào loạn tóc mình lần nữa, tại sao cứ suy nghĩ lung tung thế này, cậu hôm nay nhất định phải quay về trường học! Không thể lại ở tại chỗ này.

Đi rửa mặt một chút, Hạ Thiêm an vị ở mép giường chơi quang não, cậu phải đợi Calle đi rồi mới xuống. Tối hôm qua nghe Eric gia gia nói sáng nay Calle muốn đi quân bộ, hơn nữa còn muốn đi sớm. Không cần thấy hắn thật sự tốt quá, trải qua mấy chuyện xấu hổ kia, cậu một chút cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt tê liệt của hắn.

Vừa mở ra quang não liền thấy Thang Nguyên gửi đến mấy tin tức liên tiếp. Bấm mở một cái, 'Tiểu Điềm Điềm, nghe nói cậu đã ra khỏi phòng cách ly, cậu có khỏe không? Mình lo cho cậu lắm a, cậu chừng nào thì quay về trường học? Thấy được tin này phải trả lời mình a...' giọng nói của Thang Nguyên liên tục vang lên. Hạ Thiêm cân nhắc những tin khác cũng có nội dung tương tự nên không để ý tới. Sau khi báo hôm nay sẽ về trường, Hạ Thiêm liền đi dạo Tinh Võng.

Đời trước ở Duyên thạch, thời điểm nhàm chán mọi người đều vây ở một chỗ xem bát quái trên Tinh Võng, có đôi khi còn có thể họp hội nghị bàn tròn để phát biểu ý kiến. Thật là hoài niệm loại trò chuyện này a.

Mở ra trang đầu, một tiêu đề màu đỏ phóng đại hiện lên trước mắt cậu:

Phía dưới là hình ảnh phi thuyền của Calle.

Hạ Thiêm muốn đem quang não vứt luôn cho rồi, không biết bọn họ đoán hay gì, nhưng sao có thể ngu ngốc như vậy! Một chiếc phi thuyền có thể nói rõ cái lông? Ai biết trên đó có người hay không chớ!

Lar vốn dĩ muốn ngủ rồi lại nhìn thấy Hạ Thiêm mở quang não xem bát quái liền nhanh chóng nhào lên giường, yên lặng nhảy dựng lên nhấn mở tiêu đề màu đỏ. Y thích nhất là xem bát quái, đây còn là bát quái về Hạ Thiêm, y càng thích~

Hạ Thiêm vẫn đang tức giận phun tào trong lòng liền thấy thỏ nhỏ nhảy dựng lên, cậu duỗi tay đem nó ôm lên, liếc mắt thấy tiêu đề bị nhấn mở, điểm điểm cái đầu nhỏ của nó, "Ngươi thành tinh rồi đúng không, còn biết mở tin tức? Thông minh như vậy a?"

'Chi chi chi, kỉ kỉ kỉ'. Vô nghĩa, ta vẫn luôn thông minh như vậy, Lar đắc ý đung dưa hai lỗ tai dài của mình.

Sờ sờ đầu nhỏ của nó, Hạ Thiêm đem tầm hướng về trên màn hình:



Năng lực trinh thám của nhân dân liên bang thật quá cường, cậu không thể không phục.

Lướt Tinh Võng trong chốc lát, Hạ Thiêm xoa xoa đôi mắt, lúc này hẳn là Calle đã đi rồi đi, cậu cũng muốn xuống ăn bữa sáng. Cậu đóng Tinh Võng, bế lên con thỏ rồi xuống lầu.

"Hạ Thiêm thiếu gia, buổi sáng tốt lành, cháu muốn dùng bữa sáng sao?" Quản gia của gia tộc Felids xuất quỷ nhập thần xuất hiện trước mặt Hạ Thiêm.

"Buổi sáng tốt lành." Hạ Thiêm gật đầu, nhìn khắp nơi một chút, phát hiện không có ai.

Sau khi phân phó người làm chuẩn bị bữa sáng, Taylor thấy Hạ Thiêm tựa hồ đang tìm người nên lên tiếng hỏi, "Cháu tìm Calle thiếu gia sao?"

Gật đầu lại lắc đầu, Hạ Thiêm ôm con thỏ nói, "Tại sao không thấy những người khác?"

"Hôm nay thiếu gia cùng thượng tướng đi quân bộ, phu nhân đi làm, mà lão chủ nhân thì tới nhà bạn bè chơi."

Hạ Thiêm sờ sờ lỗ tai con thỏ, nhìn Taylor nói, "Cháu hôm nay muốn tới trường, mấy ngày này mất rất nhiều chương trình học, chờ mọi người trở về nhờ ngài nói cho bọn họ."

"Tốt, cháu dùng cơm trước đi, ta đi an bài phi hành khí." Taylor mỉm cười nói.

"Cảm ơn."

Chờ Hạ Thiêm ăn xong rồi ngồi trên phi hành khí mới chân chính thở phào nhẹ nhõm. Đợi tới trường học rồi dùng lý do chương trình học bận rộn đi ứng phó bọn họ đi.

Dựa lưng vào ghế mềm mại, trên tay vuốt ve lông thỏ, Hạ Thiêm bắt đầu phát ngốc nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ. Tinh thần lực của cậu khôi phục, tuy rằng không biết Calle dùng lý do gì để nói mấy nhân viên nghiên cứu nhưng chỉ cần không bị trở thành chuột bạch thí nghiệm là tốt rồi. Cậu bây giờ có thể đi chế tạo một ít linh kiện cơ giáp phẩm chất cao, nói không chừng còn có thể lắp ráp vài cơ giáp vui đùa một chút. Hạ Thiêm thử cảm ứng tinh thần lực của mình, khôi phục cấp bậc SS đời trước nhưng vẫn không ổn định. Đời trước cũng không xuất hiện tình huống như vậy a.

Chẳng lẽ do tinh thần ám chỉ của Trùng tộc? Hạ Thiêm nheo nheo mắt, nếu đúng là như vậy thì thật không dễ giải quyết.

Tới cửa trường học, Hạ Thiêm hướng Taylor trong phòng điều khiển nói lời cảm tạ rồi đi xuống phi hành khí. Một bên ôm con thỏ suy tư sự tình, một bên hướng phía ký túc xá đi đến. Nếu nói từ lúc trọng sinh tới nay cậu học được gì, đại khái chính là thăm dò rõ ràng mấy con đường quanh co khúc khuỷu trong trường.

Rốt cuộc đi tới trước ký túc xá, Hạ Thiêm xoa xoa mồ hôi trên trán, hướng con thỏ trong lòng ngực mà oán giận nói, "Ta như thế nào cảm thấy ngươi nặng hơn, nhất định là ngươi ăn quá nhiều cà rốt!"

Lar ưu nhã trợn trắng mắt với Hạ Thiêm, lúc y giãy giụa muốn xuống lại không cho y xuống, giờ mệt mỏi lại oán giận, thật là khó hầu hạ. Hướng vào lòng Hạ Thiêm rụt rụt, móng vuốt nhỏ của Lar bất động thanh sắc trộm sờ bụng cậu, tiểu gia hỏa, đừng học ba ba ngốc của ngươi a~

Vào ký túc xá, phát hiện không có người, Hạ Thiêm nghĩ muốn về phòng tắm rửa rồi ngủ một giấc. Cậu hiện tại hơi mệt nha, không ngờ rằng từ khi rời khỏi phòng cách ly cơ thể càng yếu, này chuyện gì, chỉ là đi từ cổng trường thôi mà. Cũng không biết mấy nhân viên nghiên cứu kia tiêm thứ gì vào cơ thể cậu. Hạ Thiêm càng nghĩ mà sợ, hận không thể trở lại gϊếŧ chết bọn họ.

Vừa bước lên bậc thang đầu tiên liền nhìn thấy một dáng người beo béo xuất hiện ở cuối cầu thang, Hạ Thiêm nhìn kỹ mới nhận ra đây là Thang Nguyên. Không còn mập như trước, Thang Nguyên hiện tại chỉ hơi mum múp, rất đáng yêu.

"Tiểu Điềm Điềm, cậu đã trở lại a!" Thang Nguyên thấy Hạ Thiêm, đôi mắt bắt đầu sáng lên. Tiểu Điềm Điềm đã trở lại, ngày hôm qua nghe Ethan nói tiểu Điềm Điềm rốt cuộc rời khỏi phòng cách ly, cậu rất vui vẻ nha. Thế nhưng phát ra bao nhiêu tin tức cũng không thấy hồi âm, cậu còn tưởng Ethan chỉ đang hống mình.

Hạ Thiêm thấy Thang Nguyên có xu thế muốn lăn từ trên cầu thang xuống ôm mình liền nhanh chóng nói, "Đi xuống chậm một chút, bị đυ.ng sẽ không tốt."

"Ác." Nghe được Hạ Thiêm nói, Thang Nguyên ngoan ngoãn từng bước một đi xuống, vừa định cho cậu một cái ôm tràn đầy yêu thương lại bị Hạ Thiêm kêu ngừng.

"Mình mới từ cổng trường đi bộ tới, một thân đều là mồ hôi, không cần ôm."

Nghi hoặc nhìn về phía Hạ Thiêm, hai tay của Thang Nguyên ngừng ở giữa không trung.

"Ôm con thỏ, mình tắm xong rồi nói chuyện với cậu." Hạ Thiêm đem thỏ nhỏ đưa cho Thang Nguyên.

"Vậy được rồi, tiểu Điềm Điềm cậu mau tắm rửa, mình bồi thỏ con chơi một lát." Thang Nguyên tiếp nhận con thỏ đang giãy giụa, mở to mắt nhìn nhìn Hạ Thiêm nói.

Thời điểm Hạ Thiêm tắm rửa xong rồi xuống lầu liền nghe thanh âm ồn ào của Thang Nguyên, "Tiểu Điềm Điềm, thỏ của cậu xảy ra vấn đề! Nhanh lại đây nhìn a."

Trên ghế sa lon con thỏ vẫn không nhúc nhích, đôi mắt nhắm lại, lỗ tai dài cũng rũ xuống.

"Tại sao lại như vậy?" Hạ Thiêm đi qua, dùng ngón tay chọc nó một chút.

"Mình cũng không biết, mình chơi với nó một lúc rồi đi nấu cháo, thời điểm đi ra chính là cái dạng này." Thang Nguyên lắc lắc đầu.

Hạ Thiêm suy nghĩ một chút, đại khái là con thỏ ngủ rồi đi? "Chắc là ngủ rồi, mình ôm nó về phòng trước."

"Ân ân, đi thôi đi thôi." Thang Nguyên nói xong liền chạy về phòng bếp tiếp tục nấu cháo.

Ôm con thỏ về phòng rồi đem nó để trên giường, Hạ Thiêm lại xuống lầu tính toán cùng Thang Nguyên tâm sự. Nhiều ngày như vậy, không phải thấy Calle thì chính là nhân viên nghiên cứu, rời khỏi phòng cách ly không phải gặp mấy người của gia tộc Rhine thì chính là người nhà của Calle, một chút cũng không có lạc thú, vẫn là đi chọc tiểu mập mạp thú vị hơn.

Sau khi trò chuyện, buổi chiều cậu liền theo Thang Nguyên đi học.

Thẳng đến buổi tối, Hạ Thiêm tắm rửa xong nhìn con thỏ còn đang ngủ, có chút nghi hoặc, thỏ con đây là bị bệnh sao? Đem nó ôm vào trong lòng ngực ngồi trên giường, dùng tay quơ quơ, còn ấm, còn hô hấp, hẳn là không có việc gì đi!

Quang não đột nhiên 'tích tích tích' vang lên, Hạ Thiêm trước tiên đem con thỏ để lên giường, liếc mắt nhìn màn hình, là Calle. Hạ Thiêm có chút khẩn trương tiếp nhận, Calle gọi hỏi tại sao cậu không trở về hở?

Hình ảnh Calle mặc áo ngủ ngồi ở mép giường xuất hiện ở giữa không trung, gương mặt vẫn như cũ lạnh băng không chút biểu tình, hắn lên tiếng hỏi, "Tiểu Thiêm tại sao vội vã về trường học vậy? Không ở nhà thêm mấy ngày sao?"

Hạ Thiêm hơi hơi cúi đầu không cho Calle nhìn ra thần sắc trên mặt mình, "Tôi bỏ mất chương trình học quá nhiều, không về học sẽ theo không kịp." Này thật là một lý do tốt, tin tưởng sẽ không ai hoài nghi lý do này.

"Vậy quay về trường học đi, vừa vặn mấy ngày nay anh cũng có việc, không thể bồi em." Calle nghe được lời này vẫn có chút tiếc nuối, không thể mỗi ngày về nhà nhìn thấy vợ, thật sự không vui a, "Mấy ngày nữa sẽ qua đón em, phải đi học ngoan biết không?"

"Ân ân." Hạ Thiêm ngoan ngoãn gật gật đầu nhưng trong đầu lại nghĩ, anh càng bận càng tốt, đón cái gì mà đón, để tui hảo hảo đi học!

"Đúng rồi, tiểu Thiêm, không cần sử dụng tinh thần lực quá nhiều, bởi vì đột biến đến bất ngờ nên tổng cảm thấy có chút không ổn. Thời điểm không xác định an toàn cần cẩn thận chút." Calle nghiêm túc dặn dò Hạ Thiêm.

Hai người hàn huyên trong chốc lát rồi Calle mới lưu luyến tắt đi máy truyền tin. Cho tiểu Thiêm ở lại trường, hắn không yên tâm đâu.

Ngày tiếp theo, Hạ Thiêm khôi phục thời gian biểu bình thường, ăn sáng cùng Thang Nguyên rồi đi học, tan học rồi về ký túc xá. Chỉ là xuất hiện một chút ngoài ý muốn, nam nhân cầm bó hoa đứng trước ký túc xá không phải Calle thì là ai?

Hạ Thiêm nhìn nhìn xung quanh phát hiện có vài người liền nhanh chóng chạy lên kéo Calle vào phòng, cậu không muốn ngày mai trên Tinh Võng xuất hiện tiêu đề:

"Sao anh lại tới đây? Không phải nói mấy ngày nay rất bận sao?" Hạ Thiêm kỳ quái nhìn nam nhân đang cầm hoa.

Calle đem bó hoa đưa cho Hạ Thiêm, "Tới đưa vài thứ cho em."

"Thứ gì? Cái này?" Hạ Thiêm nhìn bó hoa trong lòng, khóe miệng có chút run rẩy. Calle hình như rất thích tặng hoa nha?

Bị Hạ Thiêm ném ở phía sau, Thang Nguyên rốt cuộc đuổi tới, thấy Calle tặng hoa cho Hạ Thiêm, ồn ào nói, "Tiểu Điềm Điềm, trung tướng Felids đối với cậu thật tốt nha, còn đặc biệt chạy tới tặng hoa cho cậu! Mình không quấy rầy hai người." Nói xong cười tủm tỉm chạy về phòng, mẹ có nói, không thể quấy rầy người khác yêu đương, bằng không sẽ bị sét đánh.

Calle nhìn thoáng qua Thang Nguyên chạy đi, mặt không thay đổi nói, "Bạn cùng phòng của em thật thú vị." Tạm dừng trong chốc lát, lại tiếp tục, "Hoa này là mẹ kêu anh mang tới, nàng nói, ngắm hoa sẽ khiến tâm tình tốt lên. Em chẳng lẽ không thích sao?" Nói đến 'không thích' hắn còn cau mày.

Kêu thú vị mà mặt còn không có biểu cảm? Hạ Thiêm mỉm cười nhưng trong lòng lại phun tào một câu. Nghe nói Angela kêu Calle mang hoa tới nên nói, "Thích a, như thế nào lại không thích?" Chính là nhận hoa từ tay anh khiến tui có chút chịu không nổi thôi.

"Thích là tốt rồi" Ánh mắt ôn nhu của Calle nhìn Hạ Thiêm, từ túi tiền lấy ra một cái vòng tay, kéo bàn tay nhỏ của cậu rồi đeo vào. Vừa vặn đeo trước quang não, rất đẹp mắt nha.

Đột nhiên bị kéo tay khiến Hạ Thiêm xém chút nữa làm rớt bó hoa, may rằng đúng lúc dùng tay ôm. Nhìn thứ được đeo lên tay, Hạ Thiêm kỳ quái hỏi, "Đây là cái gì a?"

"Trong đây có chứa lam quả. Tinh thần lực của em có khả năng vẫn chưa ổn định, nhớ dùng lam quả pha thành nước trái cây uống." Hắn lôi kéo bàn tay nhỏ của cậu, ôn nhu nhìn vào mắt Hạ Thiêm.

Đôi mắt ám kim giống như hắc động, đem tất cả suy nghĩ của Hạ Thiêm đều hút vào. Nhìn nhau hồi lâu, Hạ Thiêm đột nhiên đỏ bừng mặt, có chút ấp a ấp úng nói, "Anh, anh tới đây chính là để đưa cho tôi cái này?"

Calle được một tấc lại muốn tiến một thước, đem Hạ Thiêm ôm vào trong ngực, sờ sờ tóc cậu, "Chủ yếu là tới nhìn em."

Thanh âm trầm thấp quanh quẩn bên tai, ba chữ 'tới nhìn em' giống như pháo hoa mà nổ tung trong đầu cậu. Cũng không biết dây thần kinh nào xúc động mà Hạ Thiêm mạc danh cảm thấy hai người cứ như vậy ôm nhau đến thiên hoang địa lão cũng có thể.

(Thiên hoang địa lão: vĩnh viễn sánh cùng thiên địa)

Qua thật lâu cậu mới phản ứng lại, giãy giụa đẩy Calle ra, hai má đỏ rực nói. "Tôi đi cắm hoa rồi nấu cơm, anh chờ một lát, ở lại ăn trưa đi."

"Lần sau tới rồi ăn, anh còn có việc cần làm." Calle có chút tiếc nuối nói, không thể thưởng thức đồ ăn tiểu Thiêm làm thực đáng tiếc.

"Kia, vậy được rồi." Hạ Thiêm ôm hoa, mắt đảo xung quanh chính là thủy chung không nhìn Calle. Cậu vừa mới... Cậu cư nhiên vừa động tâm! Đây không phải là thật, ai đó tới nói cho cậu biết đây không phải là thật đi!

Nhìn bộ dáng đáng yêu của Hạ Thiêm, Calle nhẹ nhàng cười một tiếng, cái này khiến Hạ Thiêm càng hoảng loạn. Nghe được tiếng cười, cậu cầm lòng không đậu đem ánh mắt chuyển đến trên miệng của Calle.

Hắn tới gần cậu, cong lưng, trên má phải đỏ rực của cậu mà hôn vang một cái, "Được rồi, tiểu Thiêm ngoan, anh lần này thật sự có việc gấp phải đi trước, lần sau sẽ nếm món ăn em làm. Đừng cáu kỉnh."

"Ân, tôi đã biết. Anh đi nhanh đi." Hạ Thiêm gật đầu nói, thật là thẹn a, nhưng vì sao trong tim cậu thấy kì kì?!

Cuối cùng thâm tình nhìn Hạ Thiêm lần nữa, Calle xoay người ra cửa. Hôm nay tiểu Thiêm phá lệ khiến hắn thích a~ Chỉ là chính sự không thể chậm trễ. Về sau còn rất nhiều thời gian.

Chờ đến khi Calle ra khỏi cửa, Hạ Thiêm liền chạy nhanh về phòng. Để bó hoa tùy ý trên bàn, cả người cậu bổ nhào vào giường, cậu hiện tại yêu cầu yên tĩnh! Nếu không đem những cảm xúc khó hiểu ra khỏi đầu thì cậu sẽ trầm luân trong sự ôn nhu và nụ cười của Calle mất! Thế thì sớm muộn gì cậu cũng xong!

Ghé vào trong chăn, trong đầu của Hạ Thiêm đều là gương mặt băng sơn của Calle, đuổi đi thế nào cũng không được.

Đến khi tiếng đập cửa vang lên Hạ Thiêm mới đứng lên đi mở cửa.

"Tiểu Điềm Điềm, ăn cơm!!!" Thang Nguyên đứng ở cửa hô. Vừa mở cửa, Hạ Thiêm trở tay không kịp nên màn nhĩ bị chấn động, Calle cái gì cũng quên luôn, chỉ còn thanh âm siêu lớn của Thang Nguyên quanh quẩn bên tai.

"Tiểu Điềm Điềm, mặt của cậu sao đỏ quá vậy? Có phải bị bệnh rồi không?" Thang Nguyên quan tâm hỏi.

Hạ Thiêm lắc đầu, "Không, không có gì, chúng ta đi xuống đi."

Cơm nước xong sau, Hạ Thiêm trở lại phòng nằm ở trên giường ngủ trưa, nửa tỉnh nửa mơ đều là cảnh tượng cùng Calle ở bên nhau, cùng nói chuyện phiếm, ăn cơm, uống trà, hôn môi, thậm chí còn có cảnh ngủ chung trên giường!!

Cảm giác có người ở vén chăn của mình, Hạ Thiêm tưởng là Calle nên duỗi tay bắt lấy cánh tay người nọ, di? Nhỏ như vậy, không phải Calle. Hạ Thiêm đột nhiên mở hai mắt, in vào tầm mắt là một gương mặt tinh tế nhỏ xinh, cái miệng nhỏ hơi hơi giương lên, giật mình nhìn cậu.

"Lar?" Hạ Thiêm không tin nhìn người một thân đồ trắng trước mặt.

Song song ngồi xuống, Hạ Thiêm chờ Lar cho mình lời giải thích! Phải giải thích, giải thích rõ ràng cho cậu. Cậu nhìn bốn phía, con thỏ không thấy đâu, lại nhìn nhìn đôi mắt ruby của Lar. Lar là thú nhân lại chưa từng dùng qua thú hình, đến đứa ngốc cũng biết đây là cùng một người.

Lar ngoan ngoãn ngồi xuống, tuy rằng trên Duyên Thạch y là một hải tặc cầm đầu uy vũ nghiêm túc, nhưng y luôn có loại cảm giác đặc thù đối với Hạ Thiêm. Nếu biết thành ngữ Hoa Hạ, y sẽ phát hiện cảm giác này có tên 'huynh trưởng như cha'.

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Hạ Thiêm nhìn vào mắt Lar mà hỏi, đừng tưởng rằng giả bộ ngoan ngoãn thì sẽ tha cho y. Trầm mặc trong chốc lát, Lar liền vâng vâng dạ dạ mở miệng kể, "Ngày đó tới địa phương chứa bảo tàng, em không để ý trình tự xâm phạm, sau ta liền không có ý thức. Thời diểm tỉnh lại phát hiện bản thân ở trên tiểu tinh cầu không biết tên. Tiếp theo phát hiện chính mình vẫn còn trong kỳ ấu niên, em cảm thấy rất kỳ quái, vừa vặn nghe được hiện tại là năm 3141. Vừa đói vừa mệt, nhớ tới anh từng nói trước kia là quý tộc liên bang nên em đi tìm anh." Tạm dừng một chút, Lar nói tiếp, "Vì để tới Liên Bang Đế Tinh mà em đã phải nhập cư trái phép qua rất nhiều phi thuyền a, hơn nữa còn là bữa đói bữa no, ngay cả chỗ để ngủ cũng không có." Phải giả bộ đáng thương thì Hạ Thiêm mới có thể mềm lòng.

"Vậy em như thế nào tìm được ta? Liên bang lớn như vậy, em lưu lạc mười ngày nửa tháng cũng không tìm thấy ta! Đến khi tìm được lại không cho ta biết, còn định giả thành thỏ bồi bên người ta?" Hạ Thiêm có chút tức giận trừng mắt, hài tử này thật không khiến người khác bớt lo. Năm đó Lar nói phải trở thành hải tặc vĩ đại nhất, Hạ Thiêm liền góp nhặt rất nhiều linh kiện bị hỏng ở khắp các tinh cầu rác rưởi để lắp chiếc cơ giáp đầu tiên, Lar lúc ấy vui vẻ đến hỏng luôn trong khi Hạ Thiêm vì chiếc cơ giáp kia mà mệt muốn chết.

Hướng Hạ Thiêm cười tươi, Lar giống như khoe sự thông minh của mình mà nói, "Em trước kia nghe nói ở liên bang có trung tâm gien tương thích nên tới nơi đó tra xét tư liệu của anh! Thì ra Đế Tinh có rất nhiều người tên Hạ Thiêm, may mà em tìm được anh. Ban đầu em còn định tới nhà anh nhưng nơi đó quá khó vào nên em đi trường học. Không nghĩ tới ngày hôm sau liền thấy anh." Lar hếch khuôn mặt nhỏ, chờ Hạ Thiêm khích lệ.

Hạ Thiêm có lệ gật gật đầu, "Ừ ừ ừ, thật thông minh." Một đứa mù đường cũng có thể tìm được cậu, đúng là rất gian nan, từ từ, trung tâm gien tương thích? "Em tới trung tâm gien tương thích? Tại sao lại tới đó? Có bị phát hiện không?"

"Em, em chỉ biết mỗi nơi này a." Lar nghi hoặc, chỗ này không được sao? "Rất an toàn, em cũng không có hiện hình, không ai thấy em." Y còn đem bản ghi chép gien của Dosari xé đi, bất quá cái này cũng không thể nói cho Hạ Thiêm.

Tiểu thuyết Tinh Võng thật hại người a!! Khiến y chỉ biết mỗi cái trung tâm gien tương thích trên Đế Tinh.

"Vậy vì sao em không nói cho ta biết, trốn trốn tránh tránh thích lắm sao? Mỗi ngày bị chơi đùa như sủng vật bộ vui lắm hả?" Hạ Thiêm nghiêm khắc nhìn Lar, đối với đứa nhỏ nghịch ngơm thì không thể dung túng, tiểu hài tử này cũng không biết cậu lo lắng bao nhiêu. Còn tưởng rằng Lar đang ở tinh cầu rác rưởi ăn không no ngủ không yên, Hạ Thiêm hết sức tức giận, một chút cũng không thông cảm cho tâm tư người lớn tuổi như cậu.

Lar ngượng ngùng xoắn xuýt, một chút cũng không có bộ dáng của hải tặc, ngượng ngùng mở miệng nói, "Em sợ anh cười hình thú của em." Hình thú con thỏ này thật sự không phù hợp với hình tượng của y, Lar tỏ vẻ, quá xấu hổ nha~ "Em hiện tại không thể duy trì hình người lâu, phải chờ một hai năm biến hình ổn định mới có thể."

Lý do này, Hạ Thiêm không còn gì để nói. Nói nó đúng thì cũng đúng đó, nói không đúng cũng có lý.

Thấy Hạ Thiêm chuẩn bị răn dạy hắn, Lar dựa vào kinh nghiệm nhiều năm giành trước mở miệng, "Hạ Thiêm, anh trộm kết hôn mà không nói với em! Hơn nữa không phải đời trước anh đã đào hôn đi? Sau đó vị thượng tướng Felids mới tái hôn!"

"Ta kết hôn khi nào? Còn có ta cũng không có đào hôn trốn đi, em đừng nghĩ bậy." Hạ Thiêm sửng sốt một chút rồi lập tức phản kích nói.

Lar cười tủm tỉm nhìn Hạ Thiêm, cười hề hề khinh bỉ mở miệng nói, "Em tận mắt nhìn thấy quản gia của anh đem anh gả đi nha~" Nói xong còn dùng bả vai đυ.ng đυ.ng cánh tay cậu.

"Ta... Ta..." Hạ Thiêm á khẩu không trả lời được, không biết nên nói cái gì. Cậu đúng là đã kết hôn rồi a, nhưng, cậu cũng đâu phải muốn kết cái hôn này!!

"Anh không cần giải thích, anh với thượng tướng ân ái như vậy, em đều nhìn thấy nha." Lar duỗi eo ngáp một cái, không đợi Hạ Thiêm phản bác, nói, "Em gần đây tiến vào kỳ biến hóa, có khả năng sẽ ngủ một hai ngày, anh không cần lo lắng. Em đi ngủ trước."

Hạ Thiêm nguyên bản còn muốn nói gì, thấy Lar mệt như vậy nên gật đầu, "Em ngủ đi." Chờ nhóc tỉnh lại ta sẽ khảo vấn nhóc.

"Ân, đúng rồi, nhớ chăm sóc em bé cho tốt a~" Lưu lại một câu không minh bạch như vậy rồi Lar biến thành hình thú, đôi mắt nhắm lại ghé vào mép giường. Y thật sự rất mệt, vốn chỉ là muốn đắp chăn cho Hạ Thiêm, thuận tiện đi nhà vệ sinh mà thôi, ai biết Hạ Thiêm sẽ đột nhiên tỉnh lại.

Hạ Thiêm ngơ ngác, không hiểu đầu cua tai nheo, "Em bé gì hả?" Không có câu trả lời, Hạ Thiêm bất đắc dĩ đắp chăn cho thỏ Lar, hai lỗ tai dài trắng như tuyết bình thường dựng thẳng lên lúc này dịu ngoan dán vào một bên mặt.

Chưa bao giờ nghĩ tới hình thú của Lar sẽ là con thỏ dịu ngoan, tuy rằng Lar lớn lên tương đối nhỏ xinh, diện mạo khá tinh xảo, thế nhưng những thứ này đều không che giấu được sự thật y là vũ khí hình người. Bây giờ Lar = thỏ thỏ, đây quả thật là một màn lừa gạt nha. Tầm mắt nhìn về phía đoàn tuyết trắng kia, Hạ Thiêm lắc lắc đầu, sao cũng được. Cậu cũng nên đi tìm cái gì đó để làm đi.

Hạ Thiêm đang muốn đi tới bàn học, đột nhiên bước chân ngừng lại, nếu Lar là con thỏ, vậy lúc ở trong phòng Calle chẳng phải Lar vẫn luôn nhìn cậu sao? Mà ngày đó cậu với Calle... Hạ Thiêm che mặt, cảnh tượng đó không phù hợp cho trẻ nhỏ.

Chớp mắt một cái đã qua ba ngày, Hạ Thiêm mỗi ngày đến lớp, đi thư viện đến thập phần thích ý.

Kết thúc chương trình học hôm nay, Hạ Thiêm cùng Thang Nguyên về ký túc xá. Thang Nguyên ngồi trên ghế sa lon, hàm chán hỏi Hạ Thiêm, "Tiểu Điềm Điềm, con thỏ của cậu bị bệnh à, tại sao không thấy cậu mang nó xuống chơi?"

"Không có việc gì, đại khái là muốn ngủ đông đi." Hạ Thiêm giương mắt nhìn Thang Nguyên một chút, thuận miệng trả lời, sau đó đứng lên tính toán về phòng xem Lar như thế nào. Ngủ nhiều ngày như vậy sẽ không bị gì chứ?

Thang Nguyên vẻ mặt nghi ngờ nhỏ giọng lầm bầm, "Ngủ đông? Con thỏ sẽ ngủ đông sao? Hơn nữa hiện tại cũng không phải mùa đông a." Chờ cậu đưa ra kết luận thỏ sẽ không ngủ đông thì Hạ Thiêm đã đi mất tiêu.

Mở cửa phòng, cảnh tượng đập vào mắt Hạ Thiêm chính là Lar trộm mặc áo ngủ của cậu, ngồi trên giường đung đưa chân và ăn cà rốt.

"Hạ Thiêm, anh đã trở lại nha!" Lar vung vẫy chân, hướng Hạ Thiêm chào rồi một ngụm một ngụm cắn cà rốt trên tay, một mảng lớn da thịt lộ ra từ cái áo rộng thùng thình.

"Mặc quần áo cho tốt, lỏng lẻo như vậy còn ra cái gì nữa!" Hạ Thiêm bất đắc dĩ nói.

"Nga. Em quên mất anh đã là người có chồng." Lar kéo lại quần áo, đem chân rút lên giường ngồi xếp bằng.

Câu nói này khiến Hạ Thiêm bị sặc, đúng là đứa nhỏ nghịch ngợm, trải qua trăm năm sau, tuy chỉ số thông minh có tăng lên nhưng EQ vẫn thấp như cũ. Trách không được cậu luôn có một loại cảm giác là trưởng bối, cậu mà không quản chắc đứa nhỏ này sẽ quậy đến trởi. Vạn nhất ngày nào đó Lar cảm thấy Đế Tinh xinh đẹp, muốn cướp về nhà thì làm sao bây giờ?!

Thấy Hạ Thiêm không nói lời nào, Lar từ trên giường nhảy xuống, chạy đến trước mặt cậu dùng tay quơ quơ, "Anh phát ngốc cái gì nha, thật nhàm chán, em không muốn lại ngốc trong phòng, em muốn đi ra ngoài đi ra ngoài!" Nói xong lấy tay bưng kín mặt mình.

Ở trước mặt những người khác, Lar luôn là một bộ dạng cao thâm, nghiêm túc, thế nhưng đứng trước mặt Hạ Thiêm sẽ hết sức thả lỏng, dù sao y cũng là bị Hạ Thiêm cưng chiều mà lớn, cái thứ anh minh thần võ này không cần giả bộ trước mặt cậu.

"Ra cái gì mà ra, em một người một đường cũng không biết, đi ra còn trở về được sao?" Hạ thiêm giễu cợt hỏi.

Lar tiếp tục bụm mặt làm nũng, "Em mặc kệ, em mặc kệ, em muốn đi ra ngoài, nơi này thật buồn a."

"Em muốn đi ra ngoài, Hạ Thiêm anh không thể luôn nhốt em trong phòng, em sẽ xuất hiện bóng ma tâm lý." Lar tiếp tục nói không ngừng.

Bị thanh âm của Lar phiền muốn chết, Hạ Thiêm đành nói, "Vậy được rồi, ngày mai không có lớp, mang em ra ngoài đi một chút."

"Thật vậy chăng?" Lar hé tay, dùng đôi mắt ruby nhìn chằm chằm Hạ Thiêm.

"Thật sự thật sự, bất quá em phải biến thành thỏ. Hiện tại em không có quang não, không có ghi vào hệ thống liên bang, hình người sẽ mang phiền toái đến cho em." Hạ Thiêm đẩy Lar ra, ngồi xuống mép giường.

"Được nha được nha. Ngày mai em muốn đi thụ phố, muốn đi quán LOVE, muốn đi thật nhiều thật nhiều chỗ..." Lar ngồi xuống bên cạnh Hạ Thiêm, nói liên miên không ngừng. Hạ Thiêm xem nhẹ tạp âm bên tai, không để ý tới Lar còn đang hưng phấn, yên lặng nói một câu, "Chỉ có thể đi một chỗ."

"A, Hạ Thiêm, anh sao lại có thể như vậy, em đều muốn đi. Nghe nói sẽ có thể thấy rất nhiều cặp đôi yêu nhau, còn có ăn ngon, còn có..."

"Em rốt cuộc làm sao biết mấy địa phương này? Chỉ có thể đi một chỗ, chính em chọn đi." Hạ Thiêm nhún nhún vai, nằm ở trên giường.

"Em thấy trên Tinh Võng a." Tự hỏi rốt cuộc muốn đi đâu, cân nhắc trên dưới, một lát sau Lar mới lên tiếng, "Vậy chúng ta đi thụ phố đi."

"Hảo hảo hảo."

Ngày kế, sáng sớm sắc trời mới hơi hơi ửng lên.

"Hạ Thiêm, rời giường! Anh nói sẽ mang em đi chơi a!" Lar lắc tay Hạ Thiêm, lớn tiếng ở bên tai cậu nói.

'Ba' một tiếng, Hạ Thiêm đánh một cái lên mu bàn tay của Lar, thanh âm mơ hồ nói, "Ngủ tiếp đi."

"Không được, anh đã đáp ứng sẽ mang em ra ngoài! Mau rời giường, không cần ngủ nữa." Lar tiếp tục lắc tay cậu, lại kéo chăn, bộ dạng nhất quyết phải khiến cậu rời giường mới chịu.

Hạ Thiêm híp mắt nhìn nhìn ngoài cửa sổ, tối hôm qua không kéo màn, hiện tại vừa vặn có thể nhìn trời bên ngoài, "Kêu la cái gì, còn sớm chán, ngủ tiếp chút đi, bằng không ta không mang em ra ngoài."

Nghe Hạ Thiêm hù, Lar nhanh chóng ngoan ngoãn ngồi ở một bên.

Chưa an phận được vài phút lại bắt đầu nháo đòi Hạ Thiêm rời giường. Không thể tránh được, Hạ Thiêm đành phải đứng lên rửa mặt. Ai, cậu vẫn tương đối thích con thỏ nha. Lar thật sự là quá ồn, so với Thang Nguyên còn ồn hơn.

Hít một hơi không khí sáng sớm, Hạ Thiêm vừa đi trên con đường nhỏ trong trường vừa xoa xoa đôi mắt, đèn đêm vẫn chưa tắt chiếu hình bóng của cậu lên đất. Cậu thề, đây là lần thức dậy sớm nhất từ lúc sống lại đến nay.

Con thỏ tuyết trắng mạnh mẽ nhảy lên, ở phía trước cách đó không xa chờ Hạ Thiêm, ngồi xổm dưới đất, ánh mắt có chút không kiên nhẫn, Hạ Thiêm đi thực chậm!!

Ra cổng trường, Hạ Thiêm tìm được phi hành khí công cộng, bế con thỏ đi lên. Một ngày mệt nhọc chuẩn bị bắt đầu rồi, Hạ Thiêm ở trong lòng cầu nguyện thụ phố bên kia ngàn vạn lần không nên xuất hiện vật gì hiếm lạ cổ quái. Bằng không Lar không lấy được sẽ không nguyện ý rời đi nơi đó.

.

.

Editor: Muốn rụng rời sau khi edit xong ba chương này