Chương 36: Không nên lúc nào cũng sủng ái

"Tôi..." Hạ Thiêm bị câu trả lời này khiến cho nghẹn lời, qua vài giây liền nói tiếp, "Nhưng tại sao quần áo của anh lại xuất hiện ở chỗ này?!"

"Quần áo của anh không ở đây thì đặt ở đâu?" Calle tiếp tục dùng giọng nghi ngờ hỏi.

Hạ Thiêm thật sự không biết nam nhân trước mắt thật sự không hiểu hay đang giả bộ, cậu hỏi chậm rãi từng câu tững chữ, "Quần áo của anh không phải nên để ở phòng anh sao?"

"Đây chính là phòng anh a." Ngón trỏ và ngón giữa của hắn nhịp nhịp trên bàn, mặt không đổi sắc nói.

...

Nghe được lời này, Hạ Thiêm triệt để ngốc lăng tại chỗ, đây là... phòng của Calle... Cậu cùng Calle sẽ ở chung, ngủ chung??

Tựa hồ là tán thành tiếng lòng của Hạ Thiêm, Lar vốn một mực xem trò vui cũng kêu kỉ kỉ hai tiếng. Quá buồn cười, y thế nào lại không biết đùa Hạ Thiêm lại vui như vậy, biểu tình kia, giọng nói kia. A ha ha ha, y cảm thấy chuyện này có thể dùng để cười nhạo Hạ Thiêm cả đời.

(Editor: Thanh niên góp vui của năm =))) )

Một hồi sau năng lực sử dụng ngôn ngữ của Hạ Thiêm mới quay về, miệng không nghe sai sử, nhỏ giọng nói một câu, "Tui làm sao ở chung với anh được?"

"Chúng ta đã kết hôn rồi a, đã là bạn đời hợp pháp." Ánh mắt của Calle bắt đầu trở nên nguy hiểm, tiểu Thiêm không muốn ở cùng mình?

"Thế nhưng..." Hạ Thiêm nhìn Calle, nguyên bản còn muốn nói cái gì, không nghĩ tới lại bị đánh gãy.

Ngay thời điểm Hạ Thiêm muốn nói, Calle nhanh chóng đi đến trước mặt cậu, hung hăng ôm lấy Hạ Thiêm, đôi môi mỏng áp lên cái miệng của cậu. Trước giờ vẫn luôn đối đãi ôn nhu nhưng lần này thái độ của Calle hoàn toàn khác, mạnh mẽ bá đạo mυ"ŧ mát, đầu lưỡi linh hoạt duỗi vào trong miệng hơi hé ra của Hạ Thiêm mà càn quét bốn phía như đang tìm kiếm mỹ vị.

Bị bắt ngẩng đầu thừa nhận, trong đầu Hạ Thiêm không biết đang suy nghĩ điều gì liền bị bất thình lình 'tập kích', sợ đến mức hô hấp đều quên, gò má dần đỏ lên, khóe mắt cũng bắt đầu nhiễm một tia diễm sắc, nước bọt chảy ra từ khóe miệng không biết thuộc về ai.

Chờ đến thời điểm đầu óc thiếu dưỡng khí mà phản ứng lại, Hạ Thiêm đã bị Calle đè xuống giường, vẻ mặt đỏ bừng vô lực đẩy đẩy Calle, miệng vẫn đang chịu đựng sự tức giận từ hắn. Đúng vậy, là tức giận, không nên hỏi cậu vì sao biết, dù sao cậu cũng là biết!

Tuy rằng khí lực của cậu rất nhỏ nhưng Calle vẫn cảm nhận được, tốc độ càng quét của đầu lưỡi bắt đầu trở nên thong thả hơn, nếu như nói vừa nãy là đang tìm kiếm con mồi thì hiện tại chính là đang hưởng thụ mỹ vị. Qua một hồi lâu mới lưu luyến rời khỏi, lúc rời đi còn dùng lưỡi mô tả một chút hình dáng đôi môi của cậu.

Hắn chống thân mình, cúi đầu nhìn Hạ Thiêm nằm trên giường, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mê ly mang theo diễm sắc, cái miệng nhỏ đỏ lên, ướŧ áŧ.

Calle có chút tiếc nuối liếʍ liếʍ miệng của mình, hắn còn chưa hôn đủ đâu, nhìn cảnh đẹp trước mắt khiến hắn lại nhớ về lúc nãy. Ân, vẫn nên suy xét đến tâm tình của tiểu Thiêm một chút, lần sau lại nói.

Vô lực nằm trên giường, Hạ Thiêm thật vất vả tìm về lý trí, giương mắt liền thấy Calle liếʍ liếʍ môi của mình, vẻ mặt viết lên hai chữ 'tiếc nuối'.

Phi, sắc lang!! Hạ Thiêm ở trong lòng hung tợn mắng, không nghĩ tới đường đường là một hải tặc như cậu đây mà còn bị người khác phi lễ, này là chuyện gì a!

"Em là của anh. Em còn muốn chạy đi đâu?" Calle đem hai tay chống đỡ, một chân chen vào giữa hai chân cậu, đem Hạ Thiêm khóa dưới thân mình, thú vị nói.

Hạ Thiêm kinh ngạc nhìn hắn, không ngờ tới trung tướng cũng có vẻ mặt này. Cậu còn tưởng rằng nam nhân trước mắt chỉ luôn đeo một bộ mặt liệt, không nghĩ tới. . . Có phải anh ta không cẩn thận thả ra nhân cách cổ quái không nhỉ?

"Tôi, tôi muốn đứng lên." Hạ thiêm yếu ớt mở miệng nói, cậu hiện tại không thể chọc giận cái người một điểm cũng không giống thường ngày này, luôn cảm thấy nếu nói sai sẽ phát sinh chuyện không tốt.

"Đứng làm gì, nằm là được rồi." Calle lại thay đổi, trên mặt hiện lên một chút thần sắc tà mị. Tiểu Thiêm không nghe lời nhưng phải đã bị trừng phạt. Không nên luôn luôn sủng ái. Về phần nghiêm phạt? Luôn có rất nhiều loại.

Hạ Thiêm dùng ngón tay chỉ chỉ phương hướng ngăn tủ, nhỏ giọng nói, "Đứng lên sửa soạn đồ vật." Như thế nào càng ngày càng khủng bố vậy nè? Tổng cảm thấy cậu đã gả cho sai người, đây không phải là thượng tướng đại nhân cậu biết đời trước!!

"Không cần, buổi tối rồi làm. Tiểu Thiêm ngủ tí đi?" Calle nâng một tay, dùng ngón trỏ chậm rãi vuốt ve cái trán của cậu.

Tê tê, nơi này có biếи ŧɦái!! Trong lòng Hạ Thiêm không biết đã bị dọa thành cái dạng gì, bất quá lại không biểu lộ ra ngoài. Tận lực duy trì bình tĩnh, cậu tiếp tục nhỏ giọng nói, "Nhưng tôi không muốn ngủ."

Nhìn vật nhỏ dưới thân tận lực duy trì bình tĩnh rồi lại để lộ biểu tình khủng hoảng, Calle cảm thấy điều này thật là đáng yêu quá mức cho phép. Hắn tựa như đang âu yếm sủng vật, nói. "Không được nha, ngoan ngoãn ngủ, những thứ khác nói sau."

Ngón tay thon dài di chuyển từ đuôi tóc của cậu hướng lên gò má phiếm hồng, ngón trỏ sờ sờ chỗ đỏ ửng nhiều nhất một lát rồi nhẹ nhàng nhéo.

Hạ Thiêm tỏ vẻ, cậu không dám ngủ a~ Dáng vẻ Calle lưu lại bên cạnh như thế này thì làm sao cậu ngủ được?! Chính là không có biện pháp, dưới cái nhìn quỷ dị của Calle, Hạ Thiêm nhỏ giọng 'ân' một tiếng rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Tiểu Thiêm hảo ngoan, vị trung tướng nào đó hết sức hài lòng, vươn tay trực tiếp đem Hạ Thiêm ôm vào trong ngực. Hắn nâng cái ót của cậu rồi nhẹ nhàng hạ đầu cậu xuống trên gối. Trung tướng đại nhân ôm Hạ Thiêm bắt đầu ngủ trưa, ân, bạn đời mềm mại trong lòng, cảm giác không tồi nha, có vợ cảm giác thật tốt, mấy người trong quân đội không có lừa hắn a~

Lar ngồi trên mặt đất vẫn luôn nhìn lén, hai lỗ tai đều nhuộm hồng luôn rồi, đôi mắt đau quá, hảo cảm thấy thẹn a. Bọn họ rốt cuộc có biết còn có một con thỏ trên mặt đất nhìn bọn họ không?? Thế nhưng nói thật, y nhìn đến sướиɠ cả người ~(‾▿‾~)

Một lát sau, lông mi của Hạ Thiêm hơi hơi run rẩy, cảm giác được người đang ôm mình phát ra hô hấp vững vàng, cậu trộm mở mắt lại trở tay không kịp mà đối diện con ngươi kim sắc lóe lưu quang.

"Không cần len lén mở mắt, mau ngủ." Calle dùng tay che lấy đôi mắt của cậu.

Một mảnh hắc ám khiến Hạ Thiêm có điểm bất đắc dĩ, nam nhân này như thế nào còn chưa ngủ, còn để cho người khác sống không vậy? Nếu cứ thế này đi ngủ, trong sạch của cậu còn giữ được sao??

(Editor: Định dịch thành 'trinh tiết' nhưng thôi kiềm chế lại =))) )

Đại khái do Hạ Thiêm chớp chớp mắt nên lòng bàn tay của Calle bị lông mi quét qua, hơi ngứa, bất luận là lòng bàn tay hay tâm của hắn đều có chút ngứa.

Trong đầu Hạ Thiêm hiện lên vô số phương pháp khiến Calle buông mình ra nhưng lại bởi vì sự khác thường hôm nay của Calle mà không dám hành động. Nghĩ nghĩ một hồi cậu liền ngủ mất tiêu.

Không biết ngủ bao lâu, cuối cùng Hạ Thiêm cũng tỉnh. Nhắm hai mắt nhớ lại chuyện đã phát sinh, cảm giác được vòng tay của Calle còn đang ôm mình, cậu một chút cũng không muốn đối mặt, không muốn mở mắt thấy sự khác thường ở Calle a, kia vẫn nên nhắm hai mắt đi. Trong sạch của cậu cứ thế này mà bị hủy?? Về sau nhất định phải ít tới nơi này! Thậm chí không nên tới!!

"Tỉnh rồi cũng không cần giả bộ ngủ, mau dậy thôi đồ lười." Calle dùng ngón tay nhẹ nhàng gảy lông mi của Hạ Thiêm, chọc đến mí mắt cậu giật giật, tròng mắt lăn lăn. Hôm nay chính là cái này lông mi này làm tâm dương hắn ngứa ngáy có nhịn.

Nếu đã bị nhìn ra đang giả bộ ngủ, Hạ Thiêm dứt khoát liền mở to mắt, đẩy tay của Calle ra, vừa tỉnh ngủ nên giọng hơi khàn, "Đừng đùa, rất nhột."

Anh cũng ngứa a, Calle ở trong lòng nói, bất quá trên mặt khôi phục biểu tình tê liệt như dĩ vãng. Sau khi bị Hạ Thiêm đẩy tay liền buông cậu ra, ngồi ở mép giường.

Len lén trộm ngắm Calle, phát hiện hắn đã khôi phục bộ dáng đứng đắn như thường, Hạ Thiêm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu không quen biết cái người buổi trưa hôm nay a! Biểu tình kia, động tác kia, giọng nói kia, lẽ nào... Lẽ nào Calle có hai nhân cách? Đời trước không phải do Calle ngược đãi Dosari sau khi kết hôn nên nó mới nɠɵạı ŧìиɧ đó chớ??

Không thể không nói, suy nghĩ của Hạ Thiêm đã thoát tuyến bay ra ngoài không gian. Một bên vì Calle nghĩ các loại lý do tinh thần phân liệt thiên kỳ bách quái, một bên còn nhịn không được tán đồng gật gật đầu.

Calle ngồi ở mép giường cực hứng thú nhìn một màn này, tiểu Thiêm vừa mới tỉnh ngủ có chút mơ hồ a, như thế nào lại không ngừng gật đầu rồi khúc khích cười? Cứ như vậy nhìn cậu cười ngây ngô không lâu, Calle không thể không lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của cậu, "Đang suy nghĩ gì đó? Mau rời giường, bên ngoài trời cũng đã tối, chúng ta cần đi ăn."

Đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc của Calle khiến Hạ Thiêm bị hoảng sợ không nhẹ, cậu suy nghĩ quá chuyên chú nên quên mất chính chủ còn ở chỗ này. Có thời gian nhất định phải hỏi thử xem Calle có bị tinh thần phân liệt hay không, cậu cảm thấy suy đoán của mình hẳn là thập phần chính xác.

Vì thế Thiêm Thiêm của chúng ta đã bước một bước dài về phía con đường chết mà không hề hay biết.

Thu thập một chút, hai người liền cùng nhau xuống lầu. Thời điểm Hạ Thiêm vừa mới rời giường còn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình nên hoàn toàn không suy xét mấy chuyện khác. Lúc cậu ôm con thỏ đi xuống lầu thấy Angela một bộ biểu tình quan sát con dâu mới tỉnh ngộ, cậu hình như đã ngủ chung với Calle! Ngủ!! Tuy rằng là đơn thuần ngủ một giấc nhưng người khác không biết a! Cậu bây giờ đổi phòng được không?

"Tới, tiểu Thiêm, ôm con thỏ lại đây cho mẹ xem, lông xù xù trông đáng yêu quá." Angela ngồi trên ghế sa lon, hướng Hạ Thiêm vẫy tay.

Hạ Thiêm nghe lời ôm con thỏ ngồi xuống bên cạnh Angela, thời điểm đưa cho nàng xem còn bồi thêm một câu, "Dì, thỏ nhỏ có chút dữ, cẩn thận đừng làm nó đau."

Tiếp nhận con thỏ, Angela cười tủm tỉm nhìn về phía Hạ Thiêm, giọng nói mang theo ý cười lại hơi mang ý tứ trách cứ, nói, "Còn gọi dì cái gì, kêu là mẹ."

Cái gì? Gió lớn quá tui nghe không rõ, Hạ Thiêm có chút bối rối nhìn Calle, thấy hắn gật đầu liền kiên trì, thấy chết không sờn nhìn Angela đang mỉm cười vuốt ve con thỏ, "M...Mẹ."

"Tiểu Thiêm thật ngoan." Angela lập tức đáp, bàn tay trên đầu con thỏ dùng sức xoa xoa.

'Kỉ kỉ chi chi', Lar như là phụ họa lại như là cười nhạo, ở trong lòng Angela kêu hai tiếng. Tiếng 'mẹ' đều đã kêu, hôn cũng đã hôn, còn ngủ chung với nhau, Hạ Thiêm cũng nên mau sinh em bé đi. Y xem nhiều tiểu thuyết trên mạng cùng phim truyền hình đều thấy hai người sau khi ngủ chung một giường sẽ có tiểu bảo bảo nha. Nghĩ đến em bé thịt mum múp đáng yêu, miệng bẹp bẹp không rõ chữ kêu y là cha nuôi, đôi mắt ruby của Lar gắt gao nhìn chằm chằm bụng Hạ Thiêm. Em bé rất dễ mất, y nhất định phải bảo vệ tốt Hạ Thiêm.

(Editor: Suy nghĩ của cưng còn thoát tuyến hơn cả Thiêm Thiêm =))) )

---

Mẩu truyện nhỏ:

Calle: Quá cưng chiều cũng không phải điều tốt! Cơ mà tiểu Thiêm vẫn ngoan lắm a~

Hạ Thiêm: Tên kia nhất định bị tinh thần phân liệt!!!

.

.

Editor: không biết nên vui hay buồn khi tác giả gộp ba chương 37, 38, 39 lại với nhau 囧囧 hơn 17 trang word đó. Vậy nên lần đăng truyện tiếp theo sẽ hơi lâu một chút nhé mọi người ╥╥