Chương 40: "Tiểu Thiêm nhất định đang trách mình không đi thụ phố cùng em ấy"

Thụ phố sở dĩ có tên như vậy là bởi vì xung quanh đường phố, phòng ốc nơi đây đều là cây.

Chúng không cao lớn đồ sộ như rừng rậm viễn cổ cũng không cứng cáp hữu lực như Tùng, Bách bên vách núi trong sách cổ, cây cối nơi này vừa mỹ lệ cũng không kém phần lãng mạn. Mỗi con đường nhỏ đều có những loại cây khác nhau đan xen với rất nhiều liễu xanh không cao không thấp, đủ loại hoa bay khắp bầu trời. Đặc biệt hơn là những đám mây sáng rực rỡ...

Cũng bởi vậy mà thụ phố trở thành nơi hẹn hò và mua sắm nổi danh bật nhất Liên Bang Đế Tinh. Cho dù thời buổi này có thể đặt hàng trên Tinh Võng và nhờ chuyển đến nhà nhưng cũng có không ít người nguyện ý đi ra khỏi nhà, tới thụ phố du ngoạn một phen. Mặc dù chỉ là cái nắm tay đơn giản giữa các cặp tình nhân nhưng dưới những tán cây vô cùng mộng ảo ở thụ phố đều sẽ trở nên lãng mạn đến cực điểm.

Lar duỗi móng vuốt lông xù xù ngắn ngũn chỉ huy Hạ Thiêm hướng hẻm nhỏ đi qua. 'Chi chi kỉ kỉ' bên kia bên kia, cái cây bên kia trông thật đẹp!

Tuy rằng Hạ Thiêm nghe không tiếng ríu rít của Lar-đã-biến-thành-thỏ, bất quá cậu nỗ lực phân biệt phương hướng cái móng vuốt nhỏ kia chỉ rồi hướng con hẻm bên phải đi vào.

Một mảnh phấn hồng nhanh chóng đập vào mắt Lar cùng Hạ Thiêm, những đóa hoa mềm mại màu phấn hồng nở rộ đến phá lệ yêu diễm ở cành cây trên đầu, một đóa lại một đóa rực rỡ khắp nơi, mùi hương nhàn nhạt phiêu tán trong không trung khiến mọi người không nhịn được mà trầm luân bên trong cảnh đẹp. Trên một bia đá có khắc tóm tắt về loại cây này, chỉ thấy nó được chia ra hai phần, một đoạn có kiểu chữ Hoa Hạ còn một đoạn là văn tự thông dụng của tinh tế.

Theo thời gian trôi đi, người ở thụ phố càng ngày càng nhiều. Vì phòng ngừa cái người mù phương hướng tên Lar này bị lạc đường nên Hạ Thiêm vẫn luôn ôm y, vẫn may người này đang ở hình thái thỏ nhỏ, trọng lượng cũng tương đương một con thỏ, bằng không Hạ Thiêm tuyệt đối không nguyện ý ôm~

Một đường đi tới, các loại cây khác nhau xuất hiện trong mắt cậu với muôn vàn hình dáng, yểu điệu cũng có mà thướt tha lả lướt cũng có. Cho dù đã từng thấy qua nhiều chủng loại nhưng Hạ Thiêm và Lar đều bị choáng ngợp.

Rất đẹp rất đẹp a, chuyến này đi thật không uổng phí, Hạ Thiêm nghĩ trong lòng.

Thụ phố rất lớn, còn có nhiều loại cây chưa thấy qua. Là người từng đi qua rất nhiều tinh cầu như cậu cũng không khỏi thán phục cảnh đẹp nơi đây, tưởng tượng những cây cối này đều đo người trên địa cầu mang hạt giống đến trồng, Hạ Thiêm không thể không kính nể nơi đã từng dưỡng dục nhân loại cùng vô số sinh vật kia, quả là một nơi xinh đẹp cỡ nào a.

Mặc dù đã đi hồi lâu nhưng bước chân của Hạ Thiêm cũng chưa từng dừng lại, hôm nay cậu muốn dạo hết một vòng thụ phố, chỉ để ngắm cây.

Đi tới một con đường nhỏ trồng toàn cây liễu, Hạ Thiêm cẩn thận nhìn nhìn loại cây duyên dáng yêu kiều này.

Liễu rủ rậm rạp, tơ liễu tựa như bông rũ xuống theo gió phất phới, Hạ Thiêm nhìn có chút xuất thần. Ba của cậu tên là Hạ Liễu, một cái tên hiếm gặp, mặc dù nó đã tạo không ít chuyện bối rối cho ba ba nhưng hình như ba ba vẫn rất thích tên này.

'Tích tích tích' thanh âm quang não vang lên, đem tâm trí đang xuất thần của Hạ Thiêm gọi trở lại.

Cúi đầu nhìn thoáng qua quang não, là Calle gọi tới. Nhìn thấy bên cây liễu gần đó có một cửa hàng bán đồ uống, Hạ Thiêm đi qua rồi đặt Lar lên cái ghế khác.

Đầu tiên là cự tuyệt chế độ video, độ nổi tiếng của Calle ở liên bang rất cao, cậu cũng không muốn người khác nhận ra, hơn nữa hiện tại trên đường cũng đông người, mở video sẽ không ổn.

"Làm sao vậy?" Hạ Thiêm lên tiếng trước.

"Nhớ em." Thanh âm mang theo từ tính vang lên bên tai cậu.

(Editor: Ôi nó sếnnnnn )

Nghe được câu này, lỗ tai của Hạ Thiêm có chút hồng, nhớ cái gì mà nhớ, có nhớ cũng để trong lòng á, nói ra làm cái gì? (╯‵□′)╯

Không nghe được giọng của Hạ Thiêm, Calle cho rằng cậu đang thẹn thùng, lại nói tiếp, "Em có nhớ anh không?"

Không có, không có, làm gì có thời gian mà nhớ anh, Hạ Thiêm quyết đoán nói, "Mới không có."

"Nga, phải không?" Calle cực kì đứng đắng hỏi, "Nhưng anh cảm thấy em nhất định có nhớ anh."

"Thật sự không có." Hạ Thiêm cũng đứng đắn trả lời, một bên nói, một bên nhìn thỏ Lar đang nhảy ở trên ghế đang muốn chộp cành liễu, tung tăng nhảy nhót, miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu.

"Anh không tin." Hắn một chút không tin tiểu Thiêm không nhớ đến mình, rõ ràng buổi tối mỗi ngày đều thấy bộ dáng thẹn thùng của cậu, tiểu Thiêm làm sao có thể không nhớ hắn chớ~

Hạ Thiêm bất đắc dĩ cười cười, vừa vặn có người máy đi tới bên người để gọi món ăn, Hạ Thiêm chọn hai ly nước cà rốt rồi vẫy tay cho người máy lui xuống. Nước trái cây rất quý, tận vài trăm tinh tệ cơ.

"Được rồi, thật ra cũng có nghĩ đến anh." Hạ Thiêm nhìn cành liễu rủ xuống nói. Tính Calle có chút cố chấp, nếu không nhận được đáp án như mong muốn khẳng định sẽ không buông cái để tài này. Mấy ngày nay Hạ Thiêm đã sâu sắc nhận ra điều đó.

"Anh biết là em có nhớ đến anh mà." Bên kia, khóe miệng của Calle câu lên, gương mặt lạnh lùng treo lên ý cười tràn đầy tư vị cấm dục, đáng tiếc Hạ Thiêm không nhìn thấy.

Tốc độ người máy đưa nước uống tới thật nhanh, Hạ Thiêm đem nước cà rốt đặt trước mặt Lar. Thỏ Lar còn chưa kịp bổ nhào vào cành liễu liền dừng động tác, đôi mắt hồng như nước cà rốt gắt gao nhìn chằm chằm ly nước trước mặt, uống no khôi phục khí lực rồi lại vồ cành liễu!

Thỏ Lar liếʍ liếʍ hai móng vuốt nhỏ xù lông, cái miệng hơi hơi mở ra, cắn ống hút, một hơi hút nước trái cây, vài lần như vậy liền đem ly nước uống sạch.

"Anh đứng trước ký túc xá của em, mở cửa đi." Calle lên tiếng.

Câu nói này khiến Hạ Thiêm xém sặc nước trái cây, cậu thở một hơi rồi trả lời, "Tôi không có ở trường học."

"Vậy em đi đâu? Hôm nay không phải ngày nghỉ sao?" Hắn đứng trước cửa ký túc xá, mặt liệt nhìn không ra hỉ nộ.

"Tôi đang ở thụ phố nha."

"Thụ phố?"

Calle rà soát từ 'thụ phố' này trong đầu, tự hỏi vài giây mới nhớ ra đó là một địa phương chuyên để hẹn hò, ân, không sai, đây là hắn đọc được trong bài viết 'đối xử với bạn lữ như thế nào sau khi kết hôn', thụ phố là nơi để bồi dưỡng tình cảm. Nghĩ đến đây, Calle nhanh chóng hỏi, "Em đi với ai?"

"A? Với con thỏ." Nhắc đến nó, Hạ Thiêm lại đem tầm mắt phóng tới trên người Lar, sau khi ăn uống no đủ y lại bắt đầu chụp cành liễu. Nghĩ đến chính mình một người tới thụ phố xác thật có chút quỷ dị, cậu mở miệng giải thích, "Tôi thấy trên Tinh Võng giới thiệu thụ phố rất đẹp nên tới xem. Đi rồi mới biết nơi đây cực kì tuyệt vời luôn."

Tiểu Thiêm đây là đang trách mình không có thời gian cùng em ấy đi thụ phố chơi? Trong khoảng thời gian này xác thật tương đối vội. Calle rời khỏi ký túc xá, bước nhanh hướng cổng trường, "Em đang ở đâu? Chờ anh một lát, anh tới đó liền."

"Anh muốn tới đây? Không cần phiền toái anh như vậy, anh có việc thì cứ đi, tự tôi đi cũng được rồi a." Hạ Thiêm tỏ vẻ, một mình tui đi thụ phố rất vui vẻ, không cần anh tới đây. Còn may rằng Lar không phải ở hình người, nếu là hình người không biết còn náo nhiệt tới trình độ nào. Chỉ cần an an tĩnh tĩnh ôm con thỏ ngắm phong cảnh là đủ rồi.

Calle bước đi càng nhanh hơn, tiểu Thiêm nhất định đang trách hắn, bài viết 'đối xử với bạn lữ như thế nào sau khi kết hôn' có ghi khi bạn lữ tức giận sẽ nói 'không có a, ta không có tức giận a', 'ta rất tốt, ta rất vui', 'ngươi có việc thì cứ đi, không cần để ý đến ta'.

"Anh sẽ đến nhanh lắm, em chờ một lát là được." Calle kiên trì nói.

Vì cái gì nhất định phải tới đây a, một mình tui là đủ, không cần hai người nha. Hạ Thiêm càng thêm bất đắc dĩ, "Vậy được rồi, tôi ở phố cây liễu chờ anh, ngay ven đường, anh vừa bước vào là thấy tôi ngay." Con phố này không quá rộng cũng không sâu về phía sau, Calle chắc sẽ tìm được mình đi?

Một bên cùng Calle nói chuyện phiếm, một bên từng ngụm từng ngụm uống nước trái cây chờ Calle tới.

Hạ Thiêm nhàm chán tựa lưng vào ghế ngồi, duỗi tay chơi cành liễu. Trong khi đó Lar ngồi trên ghế đối diện lại không vui, y đã chộp thứ này lâu rồi mà vẫn chưa kéo xuống được (╯‵□′)╯

Đi vào phố cây liễu, Calle với gương mặt lạnh băng, ánh mắt bắn phá khắp nơi tựa như đang tìm kiếm cái gì. Người như hắn đặc biệt nổi bật trong đám đông ai ai cũng tươi cười đầy mặt. Có không ít người đem tầm mắt hướng về phía nam nhân ăn mặc giản dị này, nghi hoặc nghĩ, gương mặt lạnh băng không biểu tình của người này thật quen mắt nha.

Dưới tàn liễu dày rộng đung đưa trong gió, một thiếu niên tóc đen tuổi không lớn đang tựa lưng vào ghế ngồi, hơi hơi ngẩng đầu, vươn mười ngón tay giữa không trung thưởng thức mấy cành liễu rủ. Đáy mắt màu lam giống đại dương mênh mông hơi hơi nheo lại chơi đùa vật trong tay, đôi môi hồng nhuận khẽ mở giống như đang nhỏ giọng nói điều gì, bộ dáng mười phần lười biếng nhàn nhã. Khói nhẹ vờn quanh, cành lá che phủ khiến thiếu niên như mộng như họa.

Calle nhìn đến thất thần, phảng phất toàn thế giới cũng chỉ còn lại mỗi Hạ Thiêm ngồi ở chỗ kia, bên tai vẫn tiếp tục truyền đến thanh âm có chút lười của cậu, "Anh đi đến đâu rồi a, tại sao chưa tới nữa?"

Tuy rằng Hạ Thiêm nhìn qua không phả là người thích hoa cỏ, bất quá trong bài 'đối xử với bạn lữ như thế nào sau khi kết hôn' có câu 'Cho dù bạn lữ biểu hiện không thích khi ngươi tặng hoa nhưng mỗi lần nhìn nó bạn lữ sẽ cực kì vui vẻ. Nếu đến muộn trong ngày hẹn hò, tặng người ấy một bó hoa khẳng định có thể giải quyết nội tâm bất mãn, xin đừng chê hoa mắc...', vì thế Calle tính toán đi mua hoa, cũng may ven đường có không ít tiệm.

Dù sao thì thụ phố cũng là thánh địa hẹn hò, cho dù giá tiền có mắc nhưng vẫn có không ít người mua, người có đầu óc kinh tế chắc chắn sẽ không bỏ qua nơi này.

Calle mua một bó hoa tươi thật to, người máy bán hàng liên tục xác nhận số lượng rồi nhập số quang não, sau đó đưa cho Calle bó hoa.

(Editor: nguyên văn là 'người máy bán hoa' nhưng mình sửa lại thành 'bán hàng' vì từ 'bán hoa' nghe kì kì =)))) nếu mọi người hiểu nghĩa từ này)

"Cảm ơn, hân hạnh chiếu cố, đây là hoa tươi của ngài." Giọng của người máy điện tử có chút ngang, nó rất ít gặp được người mua nhiều hoa tươi như vậy a. Hơn nữa sau khi dùng mắt điện tử rà quét, nó phát hiện người này là vị trung tướng trẻ tuổi nhất liên bang!! Trung tướng đại nhân tới mua hoa cũng không biết muốn tặng cho ai!

Calle không lên tiếng, chỉ gật gật đầu. Hiện tại tất cả các quang não đều cố định với giọng nói của chủ nhân, giọng của người ngoài đều bị che lại mỗi khi giao tiếp, bằng không món quà này của hắn sẽ bị tiết lộ.

(Editor: không hiểu đoạn này lắm _)

Xoay người, hắn ôm bó hoa tươi siêu to, thấy Hạ Thiêm có chút xuất thần chơi đồ vật trên tay liền hướng cậu đi tới. Khí thế nghiêm túc, sắc mặt bất biến, đôi môi mỏng hơi mím, bộ dạng của Calle giống như sắp lên chiến trường gϊếŧ địch, người không biết còn tưởng là hắn muốn đi đánh nhau.

Chung quanh có không ít người dùng quang não chụp trộm một màn này, chèn một ít mosaic (làm mờ) rồi đăng lên Tinh Võng, tiêu đề:



.

.

Editor: Sau khi edit chương này mới phát hiện trong chương 37 + 38 + 39 có phần mình edit lộn, Calle 'chuyển phát' bài viết chứ không phải là 'đăng' bài viết nha.