Chương 35: Chọc ghẹo Hạ Thiêm

"Phải không? Lợi hại thế nào" Hứng thú của Hạ Thiêm được gợi lên. Lúc ở trên Duyên Thạch, cậu nhàm chán đến mức đi chế tạo cơ giáp thành ra cũng thực chờ mong khái niệm cơ giáp rất lợi hại là sao.

Calle trầm mặc một chút, Chiến Thần có rất nhiều bí mật, mà những bí mật này đều không thể nói ra, một khi công bố chỉ sợ ngay cả gia tộc Felids cũng không giữ được hắn. Có khả năng ẩn thân, có trí tuệ, còn có thể biến ảo hình thái, thậm chí là một loại sinh vật. Những điều này, vô luận tiết lộ ra loại nào cũng sẽ đem đến phiền toái cho gia tộc Felids, hơn nữa còn là phiền phức liên tục không dứt.

"Không thể nói sao?" Thấy Calle trầm mặc lâu như vậy, Hạ Thiêm có chút thất vọng, bất quá cậu cũng không biểu hiện ra.

"Không phải, mấy ngày nữa anh dẫn em đi xem, đến lúc đó em sẽ biết." Calle sờ sờ đầu Hạ Thiêm, tuy rằng cậu che giấu rất khá, bất quá hắn vẫn nhìn ra tia thất vọng chợt lóe rồi biến mất vô tung trong mắt cậu.

Hạ Thiêm có chút giật mình, "Thật?"

"Thật, em có thể đi lên thao tác một chút." Calle tiếp tục vuốt tóc cậu, mềm nha, cảm xúc thật tốt.

"A? Nhưng cấp bậc gien của tôi..." Hạ Thiêm cười cười, có chút bất đắc dĩ nói.

Calle nhìn biểu tình mất mát của Hạ Thiêm, hắn kéo tay trực tiếp đem cậu ôm vào lòng, càng thêm ôn nhu mà vuốt tóc cậu, ở bên tai Hạ Thiêm nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, chỉ cần em muốn, anh đều giúp em thực hiện." Ở địa phương Hạ Thiêm không nhìn thấy, Calle rốt cuộc không còn duy trì biểu tình mặt than nữa mà thay bằng bộ dạng tâm tình ôn nhu.

Phạm quy nha, trung tướng đại nhân, anh đang làm cái gì? Chúng ta cần duy trì tình hữu nghị hồn nhiên!! Đừng nên hở tí liền ôm tui!! Đây hết thảy đều là kịch bản hở? Cư tuyệt kịch bản!! Trong lòng Hạ Thiêm không ngừng phun tào một câu lại một câu, chính là hơi thở bên tai cùng với cái ôm hữu lực mang theo ấm áp khiến cậu quên đẩy Calle ra.

Hai người ôm nhau một chỗ, tình ý miên man. Thỏ nhỏ ngồi trên mặt đất xem diễn không biết từ nơi nào trực tiếp lôi ra củ cà rốt, một bên ăn một bên hứng thú quan sát. Lar cảm khái nói, cà rốt ăn thật ngon a~ Cái gì, ngươi nói hai người bên kia? Thực xin lỗi ta không thấy được. Lúc sinh thời có thế chứng kiến đại thúc bị thọt được gả đi quả là không tồi nha!

Bỏ qua khoảng thời gian hai người ở bên nhau cọ tới cọ lui, Hạ Thiêm liền thu dọn đồ trong phòng, có đôi khi tìm tìm lại đào ra được một vài thứ hay ho trong góc.

"Em dọn xong chưa?" Calle nhìn bạn nhỏ nào đó đang ngồi trên giường nghỉ ngơi, hỏi.

"Xong rồi."

Tay của Calle vừa vặn đυ.ng tới túi quần của mình liền sờ đến hai sản phẩm kim loại. Hắn nhớ thời điểm Hạ Thiêm bị đưa vào phòng cách ly, trên tay cậu có đeo hai nút không gian, sau liền bị nhân viên nghiên cứu tháo xuống, hiện tại ở chỗ hắn.

"Vậy chúng ta về nhà đi, ông nội còn chờ chúng ta ăn trưa đó." Calle vừa nói vừa bước tới bên người cậu.

Thấy Calle đi tới, Hạ Thiêm chống tay xuống giường rồi lui về phía sau,"Anh làm gì đấy?" Tại sao lại đột nhiên đi tới? Cự tuyệt kịch bản, cự tuyệt tới gần!!

"Trả đồ cho em." Calle trả lời rồi cầm lấy một tay của Hạ Thiêm, từ túi tiền lấy cái nhẫn của mình, nhẹ nhàng đeo vào ngón giữa của cậu.

(Editor: Thắc mắc tại sao tác giả viết là ngón giữa mà không phải ngón áp út?)

Hạ thiêm vốn dĩ định rút tay về, ai ngờ Calle nắm quá chặt khiến cậu không có biện pháp nào. Hạ Thiêm phiền não nghĩ, hồi cậu còn nhỏ ba ba thường xuyên lải nhải, gì mà nhẫn chỉ có thể được đeo bởi người mà mình sẽ ở bên suốt cuộc đời, trong lòng cậu, đeo nhẫn là một nghi thức rất nghiêm túc. Cho nên đây là cầu hôn sao? Không phải nói tặng nhẫn chính là cầu hôn à? Mình phải đáp ứng sao? Không đáp ứng được chứ? Có thể cự tuyệt không? Đây là lần đầu tiên có người đeo nhẫn cho mình a!

Giờ phút này Hạ Thiêm đã quên rằng bọn họ đã kết hôn. Mang nhẫn chỉ là để gia tăng tình cảm thôi, kết hôn cũng đã kết hôn rồi, cậu còn có thể chạy thoát sao?

Chiếc nhẫn được đeo vững vàng ở ngón giữa trên tay Hạ Thiêm, cậu dùng chút lực cuối cùng cũng rút được tay mình về, gương mặt có chút ửng đỏ, "Làm, làm cái gì? Cho tôi cái này làm chi?" Ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát, cậu vuốt cái nhẫn rồi đưa vào một tia tình thần lực thăm dò, bên trong vẫn là một đống hoa! Thời gian qua lâu như vậy chẳng lẽ chúng chưa héo sao?

"Quà tặng em nhất định phải mang trên người, không nên quên." Tầm mắt của Calle vẫn luôn dừng trên gò má phiếm hồng của cậu, tiểu Thiêm đỏ mặt thật đẹp, hắn cầm lòng không đậu mà đưa tay vuốt ve.

'Ba' một tiếng, âm thanh vang lên quanh quẩn trong phòng.

Nguyên lai là Hạ Thiêm vỗ cái tay đang tác quái trên mặt mình, mặt càng hồng nói, "Trung tướng đại nhân thỉnh tự trọng."

Nằm úp sấp ở một bên, thay đổi vị trí xem diễn, Lar tỏ vẻ, Hạ Thiêm thẹn thùng a, không đẩy ra nói không chừng hiện tại liền hôn nhau rồi đi!! Cái gì, tiểu thú nhân vị thành niên như Lar làm sao biết những điều này? Lar biểu thị chính mình đã xem qua vô số phim truyền hình trên Tinh Võng ╮ (╯▽╰ )╭

Calle cười cười, khóe miệng câu lên mang theo ngọt ngào, nhìn chằm chằm vào Hạ Thiêm. Tiểu Thiêm của hắn thật dễ xấu hổ, cái này không tốt nha, về sau làm sao làm mấy chuyện kia đây?

"Không cho cười!" Hạ Thiêm đề cao giọng, bộ dáng tươi cười của nam nhân này quá phạm quy, giống như có chứa ma lực, cậu không thể nhìn, không thể nhìn. Càng nghĩ như vậy, ánh mặt của cậu càng không thể rời khỏi nụ cười kia.

Calle bất đắc dĩ ngưng cười, thế nhưng khóe miệng vẫn hơi nhếch lên bại lộ tâm tình của hắn, dùng giọng nghiêm túc nói: "Thu thập xong thì đi thôi, mọi người trong nhà còn đang chờ chúng ta."

"Ân ân." Hạ Thiêm đáp hai tiếng rồi cúi đầu, ở trên sàn nhà tìm được con thỏ đang nhìn chằm chằm vào hai người, đi qua bế nó lên, cũng không quay đầu lại trực tiếp ra khỏi phòng.

Calle lắc lắc đầu, tiếu ý đều nhuộm đến đáy mắt, cứ như vậy đi theo Hạ Thiêm ra ngoài.

"Thiếu gia, cháu thu thập xong rồi?" Phúc Bổn Tư hỏi.

"Vâng, đã xong." Hạ Thiêm dừng lại bên cạnh ông.

Viền mắt ửng đỏ, giọng của Phúc Bổn Tư có chút nghẹn ngào, "Thiếu gia, cháu nhớ chăm sóc bản thân cho tốt."

Hạ Thiêm trước tiên đem con thỏ đặt trên sàn nhà, lại hướng Phúc Bổn cho ông một cái ôm, ở bên tai ông nhỏ giọng nói, "Cháu sẽ chăm sóc chính mình, Phúc bá cũng phải chiếu cố mình thật tốt. Phúc bá nhất định phải thường xuyên liên hệ với cháu, khi nào dọn ra ngoài phải nói cho cháu biết!" Đến lúc đó cậu sẽ mang theo Phúc bá đi chinh phục hải đạo tinh tế, ngắm nhìn biển sao trời mênh mông.

"Thiếu gia trưởng thành a!" Một tay của Phúc Bổn Tư run rẩy, vỗ vỗ lưng Hạ Thiêm, yết hầu phảng phất như bị cái gì ngăn chặn. Ông nguyên bản còn có rất nhiều lời nói muốn dặn dò, chính là một câu cũng không nên lời, qua một lát, lại tiếp tục nói, "Được rồi thiếu gia, cháu cũng nên đi, không nên giữ tính tình tiểu hài tử nữa, biết không?"

Hạ Thiêm buông tay, "Đã biết Phúc bá, cháu đi đây." Nói xong liền xoay người đi đến bên thỏ nhỏ, bế nó lên theo Calle đi ra cửa.

Ngồi trên ghế salon bên kia, Dosari chứng kiến một màn ly biệt u sầu liền hung hăng hừ một tiếng, Calle cư nhiên một cái liếc mắt cũng không cho nó, tầm mắt vẫn luôn dừng trên người phế vật kia!

Phi hành khí bay ra khỏi trang viên rộng lớn, Hạ Thiêm nhìn địa phương vừa lưu luyến lại chán ghét này lần cuối cùng, cậu đời này đại khái cũng sẽ không trở lại vậy hãy để cậu hảo hảo nhìn nó lần cuối đi, sau này không cần gặp lại những thân thích đáng ghét kia, thật sự không thể nào tốt hơn nữa.

Chỉ trong chốt lát phi hành khí đã đến gia tộc Felids, tốc độ của phi hành khí quả thật càng lúc càng nhanh a, Hạ Thiêm đứng lên, duỗi cái eo, ở trong lòng cảm khái.

Đương nhiên cậu cũng không biết, tốc độ nhanh như vậy là bởi vì Calle muốn mang cậu về nhà nhanh một chút. Nếu hiểu nguyên do, không biết trên mặt Hạ Thiêm sẽ có biểu cảm gì chứ trong lòng chắc chắn thế nào cũng phun tào Calle.

Ôm con thỏ đi vào trong phòng, quả nhiên Eric đang chờ hai người họ đến dùng cơm.

Ba người đơn giản ăn vài thứ, Hạ Thiêm lại cùng Eric hàn huyên vài câu, sau đó Calle lên tiếng: "Ông nội, buổi sáng tiểu Thiêm có dọn đồ, ông để em ấy soạn chúng rồi nghỉ ngơi, có gì buổi tối trò chuyện sau."

Hiếm khi Calle nói một tràng dài như vậy, vẫn là vì Hạ Thiêm mới nói. Eric đương nhiên sẽ không không đồng ý, phất phất tay để Calle mang Hạ Thiêm về phòng. Mấy thanh niên trẻ tuổi luôn khát vọng ở chung với nhau nhiều một chút, đạo lý này ông minh bạch. Chính là hài tử Tiểu Thiêm còn nhỏ tuổi, hy vọng cháu trai của ông không nên quá xúc động a~

Hạ Thiêm ôm lấy con thỏ được đặt trên salon lúc trước rồi đi theo Calle về phòng của cậu.

Sau khi vào phòng Hạ Thiêm mới phát hiện, kiểu dáng của căn phòng này hơi bị lãnh khốc a, không phải đen chính là trắng, ở tại nơi này tinh thần sẽ không chịu nổi đi. Bất quá cậu cũng sẽ không thường xuyên ở đây, về trường học ở thì tốt rồi, ở đây cậu tổng cảm thấy có chút nguy hiểm không rõ. Tuy rằng nói là muốn chuyển đến nhà Calle nhưng trên thực tế, trong lòng Hạ Thiêm chính là ôm tâm lý không ở lại nơi đây, trường học chính là che chở tốt nhất.

Lúc này Hạ Thiêm tính toán đầy đủ, chính là cậu hoàn toàn không biết trong cuộc sống về sau, đám người Eric luôn có vô số loại phương pháp kêu cậu về nhà ở.

"Em muốn nghỉ ngơi trước hay sửa sang lại đồ vật trước?" Calle kéo cái ghế cãnh bàn, ngồi xuống, rất có tứ nhìn Hạ Thiêm dọn đồ.

"Sửa sang lại vật dụng một chút đi." Vô nghĩa, anh đều đã ngồi ở đây, không dọn đồ chẳng lẽ tui đi nghỉ ngơi sao? Hạ Thiêm ở trong lòng trợn trắng mắt, trên mặt lại bình tĩnh không gợn sóng.

Cũng không quản Calle ngồi ở chỗ kia, cậu đem con thỏ đặt trên mặt đất, bấm nút khiến tủ quần áo hiện ra, mở cửa tính toán ở trước mặt Calle bỏ vào một ít trang phục không bao giờ mặc.

Mở cửa tủ, chỉ thấy quân trang hàng loạt hiện ra trước mặt, chỉ là kích cỡ này nhìn vào cũng biết thuộc về Calle, "Đây là cái gì?" Hạ Thiêm chỉ tay vào tủ quần áo, kinh ngạc viết đầy trên mặt.

"Quần áo a." Calle mặt liệt như cũ, nghiêm trang trả lời.

"Tôi biết, nhưng tại sao chúng lại ở đây?!" Tâm tình của Hạ Thiêm có chút kích động, ngón tay chỉ vào tủ quần áo cũng run rẩy. Sẽ không phải như cậu nghĩ chớ!!!!

Biểu tình nghi hoặc xuất hiện trên mặt Calle, hắn mở miệng nói, "Quần áo không để trong tủ quần áo thì để đâu?"

Trên mặt đất Lar nghe câu đó xong, 'kỉ kỉ' hai tiếng nở nụ cười. Câu trả lời này quá xá dữ nha, quần áo nên để trong tủ quần áo. Hạ Thiêm ngươi liền ngoan ngoãn nghe lời trung tướng Felids đi~ Ai nha, chính mình vẫn luôn ở bên cạnh Hạ Thiêm, có nhìn thấy mấy chuyện tình xấu hổ không ta? Lar càng nghĩ càng hưng phấn, lỗ tai tuyết trắng đều nhuộm chút ửng đỏ ~(‾▿‾~)

.

.

Editor: Thông báo, chương sau có cảnh hôn bá đạo của trung tướng đại nhân =)))) Thỉnh mọi người đón đọc!!!