Chương 28: Hội Trường 2

Đi tới sân trường lớn của Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan, Dương Lỗi không đi lên, liền nhìn dọc theo sân trường.

Tính ra, hắn rời trường mấy năm rồi, bây giờ dường như lại quay về cuộc sống học đường vô lo vô nghĩ ban đầu.

"Lớp trưởng, thật sự là cậu rồi!"

"Lớp trưởng, lâu quá không gặp!"

Chu Cầm rời đi một lúc, lại có bốn người đến bên cạnh, hai nam hai nữ.

Họ nhìn thấy Dương Lỗi, trên mặt nở nụ cười, đi qua chào hỏi.

Dương Lỗi lúc trước là lớp trưởng, danh tiếng trong lớp rất cao.

Khả năng ghi nhớ của Dương Lỗi rất tốt, cũng nhận ra nhóm người, mỉm cười gọi từng cái tên.

Bạn học tụ họp, đương nhiên là nói qua tình hình của mỗi người, một người nam nhìn về Dương Lỗi, mỉm cười hỏi: "Lớp trưởng, bây giờ cậu đang làm gì?"

Một cô gái nhìn về Dương Lỗi, cười hi hi nói: "Lớp trưởng trước kia thi đậu Đại học Thanh Bắc, bây giờ ít nhất cũng đi vào tập đoàn công ty lớn rồi".

Trước kia, Dương Lỗi chính là thủ khoa của thành phố, thậm chí phóng viên đặc biệt đến phỏng vấn.

Nghe xong, Dương Lỗi mỉm cười nói: "Bây giờ viết tiểu thuyết trên mạng".

"Viết tiểu thuyết?"

Nghe Dương Lỗi nói, những người có mặt đều sững sờ.

Ban đầu Dương Lỗi lỗi lạc ra sao? Thủ khoa thi đại học, đi vào đại học Thanh Bắc, có tiếng ở thành phố Vu một khoảng thời gian.

Theo họ thấy, Dương Lỗi sau khi tốt nghiệp đại học Thanh Bắc ít nhất cũng làm việc trong top 500 công ty lớn, bây giờ lại chạy đi viết tiểu thuyết?

Trong mắt rất nhiều người, viết tiểu thuyết quả thực không phải là công việc đàng hoàng, dù sao tiểu thuyết thứ đồ này học vấn kém, dù là trình độ tiểu học cũng có thể viết được.

Lúc cấp ba, một số học sinh đam mê tiểu thuyết, bị giáo viên bắt được, đều phê bình nghiêm khắc, thậm chí gọi cả phụ huynh.

Cho nên, theo rất nhiều người, tiểu thuyết không phải thứ gì đó hay ho.

Đường đường thủ khoa lại đi viết tiểu thuyết? Đây không thể không nói trái ngược rất lớn.



"Được rồi, hội trường bắt đầu rồi, chúng ta không nói những việc này nữa".

Một cậu thanh niên trước đó có quan hệ khá tốt với Dương Lỗi, thấy biểu cảm của mọi người, vội vàng mỉm cười nói.

Đều bước vào xã hội một vài năm, tâm tư của mỗi người đều khôn khéo hơn, vừa gặp lại nhau ngược lại không đến nỗi chê cười đối phương điều gì.

Mọi người không nói về chuyện công việc nữa, nói về chuyện của Vương Tiểu Minh, một cô gái nói bây giờ Vương Tiểu Minh thật sự phát đạt rồi, tài sản ước tính có mấy triệu, là người giỏi nhất trong lớp.

Một bạn học khác nói sau khi xem xong hội trường sẽ tham gia hôn lễ của Vương Tiểu Minh.

Còn có một bạn học nói Vương Tiểu Minh không mời anh ta, anh ta không đi.

Dương Lỗi ở bên cạnh nghe một số bạn học nói chuyện, vừa hứng thú nhìn về hội trường của Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan.

Sau khi trôi qua hơn một giờ, người dẫn chương trình cao gầy ăn mặc xinh đẹp trên sân khấu, thật ra chính là sinh viên năm ba, cô ấy mỉm cười tuyên bố: "Tiếp theo xin mời học tỷ khóa 3 trường chúng ta Dương Tuyết Nhu mang đến bài hát , nói cho mọi người biết, đây là một bài hát mới vừa xuất hiện".

"Kế tiếp xin mời đàn chị khóa 03 Dương Tuyết Nhu mang đến cho chúng ta ca khúc 《 Gió Nổi Lên Rồi 》, nói cho mọi người biết, đây chính là một ca khúc mới vừa ra mắt nha."

Sau khi nói xong, người dẫn chương trình liền rời khỏi sân khấu.

Mà sau khi cô ấy vừa nói xong, rõ ràng có vài tiếng nghị luận vang lên.

"Ca khúc mới? Hình như lúc trước tôi nghe nói là hát bài《 Chúc Bạn Thượng Lộ Bình An 》”.

"Không biết ca khúc mới này thế nào? Tên là 《 Gió Nổi Lên Rồi 》 à?"

Âm thanh của loa trên sân khấu trường rất lớn, mặc dù phía dưới có chút ồn ào, nhưng mà âm thanh vẫn có thể truyền khắp khu vực như cũ.

"A, thế mà hát bài 《 Gió Nổi Lên Rồi 》?" Lúc này trên mặt Chu Cầm ở bên cạnh Dương Lỗi lộ ra một tia nghi hoặc.

"Sao vậy? Chu Cầm?" Một cậu trai tò mò hỏi.

Chu Cầm giải thích: "Lúc trước ca khúc được chọn là 《 Chúc Bạn Thượng Lộ Bình An 》."

Cô ấy là giáo viên, biết rõ các tiết mục trong buổi lễ lần này, không nghĩ tới thế mà đổi ca khúc.

"Cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao?" Dương Lỗi nhìn về phía sân khấu, nhìn cô út của mình bước lên sân khấu.

Tiếng Piano chậm rãi vang lên, giống như tiếng suối chảy, êm tai, khiến cho tinh thần mọi người thoải mái.



"Giai điệu mở đầu rất hay, nghe rất hay."

"Đúng vậy, quả nhiên là một ca khúc mới, bằng không ca khúc hay như vậy không thể nào không bị tôi phát hiện được."

Một số người nghị luận.

Tiếng Piano vang lên, sau đó là tiếng trống dồn dập, tiếp theo là tiếng đàn organ, cùng với tiếng đàn organ vang lên, cuối cùng Dương Tuyết Nhu mở miệng.

"Cả chặng đường lúc đi lúc dừng

Theo dấu vết của thiếu niên phiêu bạt

Khoảnh khắc trước khi bước ra khỏi nhà ga

Trong lòng lại có chút do dự

Không khỏi cười mình càng đến gần quê hương lại lo sợ

Vẫn chẳng thể tránh khỏi

Mà bầu trời của Trường Dã

Vẫn ấm áp như lúc trước

Làn gió thổi qua gợi lại hồi ức ngày xưa. . . . . ."

. . . . . .

Sau đoạn mở đầu ngắn ngủi, ánh mắt rất nhiều người đều sáng lên.

"Nghe hay đó."

Nói thật, ca khúc《 Gió Nổi Lên Rồi 》này có tính hình ảnh rất mạnh, nương theo âm nhạc, ca từ, trong đầu bọn họ thế mà hiện lên từng hình ảnh.

Trước đại học, trên cơ bản bọn họ đều ở trong nhà, cho dù học trung học, cũng là ở thành phố quê nhà, mà học đại học, đối với bọn họ mà nói là lần đầu tiên chân chính rời khỏi nhà.

Lúc quay trở lại lần nữa, vừa quen thuộc mà lại xa lạ.

Không chỉ có các sinh viên, mà rất nhiều thầy cô, đàn ông trung niên cũng có những cảm nhận khác nhau, đối với bọn họ mà nói, xác thật là đã ở bên ngoài rất lâu.