Chương 29: Vườn Trường《 Gió Nổi Lên Rồi 》

Mỗi lần về nhà, đều lo lắng cha mẹ mình có già hơn chút nào không, tóc có bạc thêm chút nào hay không.

Đúng là càng đến gần quê hương lại lo sợ mà!

Âm thanh nói chuyện phía dưới dường như nhỏ hơn một chút, Dương Tuyết Nhu tiếp tục hát.

"Thuở mới nhận biết thế gian này

Lưu luyến biết bao

Nhìn đường chân trời giống như ở ngay trước mắt

Cũng từng cam nguyện phiêu bạt xông pha khói lửa một lần

Hiện giờ đã đi qua thế gian này

Tất cả lưu luyến

Đã nhìn thấu mọi góc cạnh khác nhau của tháng năm

Lại không kịp đề phòng mà sa vào nụ cười của em"

Nghe đến đó, theo âm điệu vang lên, rất nhiềusinh viên thậm chí cảm thấy da đầu có chút run lên, nhiệt huyết trong lòng dường như cũng bị châm lên, lời ca giống như đã hoàn toàn đi vào trong lòng bọn họ.

Lúc này, bọn họ là những thiếu niên mới bước chân vào đời, hăng hái, cho rằng tương lai thế giới đều sẽ bị bọn họ dẫm nát dưới chân.

Ngày trước lúc mới vừa nhận biết thế gian này, cực kỳ lưu luyến, cũng cam nguyện xông pha khói lửa một lần, loại tự tin và thần thái trong từng câu chữ này hoàn toàn làm cho người ta có cảm giác nhiệt huyết dâng trào, cái mà người ta gọi là tuổi trẻ khinh cuồng, tràn đầy nhiệt huyết.

Mà đi qua thế gian này, nhìn thấy được sự phức tạp của nó, lại gần như vẫn giữ được cái loại tâm tính tuổi trẻ như trước, chưa từng bị năm tháng chà đạp.

Nhịp trống dồn dập, âm nhạc càng ngày càng dâng trào, âm điệu của ca khúc cũng không tự giác mà càng lúc càng cao, trái tim của mọi người cũng không ngừng dâng cao theo âm nhạc này.

Hầu như toàn bộ người nghe đều biết, kế tiếp sẽ là phần điệp khúc của ca khúc.

Quả nhiên, sau đó giọng ca của Dương Tuyết Nhu trở nên lớn hơn, giai điệu cũng cao lên.

"Tôi từng choáng ngợp với sự rộng lớn của thế giới này

Cũng từng đắm chìm trong những lời mơ mộng

Không thật không giả, không hề giãy dụa, không sợ chê cười

Tôi từng giành cả thanh xuân của mình cho người con gái ấy

Những ngón tay cũng từng gảy lên câu chuyện tình mùa hạ

Trái tim đã rung động, thì cứ tùy duyên thôi

Ngược sáng mà đi, mặc cho gió táp mưa sa"

Điệp khúc chấm dứt, âm nhạc cũng nhẹ nhàng trở lại.



Mà lúc này rất nhiều người cảm thấy nhiệt huyết trong cơ thể bắt đầu dâng trào.

Phần điệp khúc rõ ràng là đang viết về một thiếu niên hăng hái, hướng tới thế giới to lớn, nhưng thanh xuân dần qua đi, đột nhiên cảm thấy bắt đầu có chút mệt mỏi khi đi một mình quá xa, những người đã gặp gỡ chậm rãi rời xa, những chuyện đã trải qua chậm rãi biến mất.

Giống như thanh xuân, có tươi đẹp, nhưng tươi đẹp qua đi lại càng có nhiều sự tiếc nuối.

Lúc này những sinh viên này giống như là đã trải qua những việc này vậy.

"Ca khúc này thật là hay."

"Đúng vậy đó, tôi nghe mà cảm thấy da đầu run lên, trong lòng không biết là có cảm giác gì."

Rất nhiều sinh viên không còn dáng vẻ thàn nhiên như lúc trước nữa, mà chăm chú lắng nghe.

Trên sân khấu, Dương Tuyết Nhu tiếp tục hát.

"Đoạn đường ngắn ngủn vừa đi vừa dừng

Cũng đã đi được một khoảng cách

Chẳng biết những lời vỗ về là chuyện xưa hay là đoạn tâm tình

Có lẽ chờ mong cũng chỉ là kẻ địch của thời gian

Gặp lại em lần nữa

Trong ánh nắng ban mai se lạnh

Em mỉm cười thật ngọt ngào

Từ lúc mới vừa nhận biết thế gian này

Lưu luyến biết bao

Nhìn đường chân trời giống như ở ngay trước mắt

Cũng từng cam nguyện phiêu bạt xông pha khói lửa một lần

Hiện giờ đã đi qua thế gian này

Tất cả lưu luyến

Đã nhìn thấu mọi góc cạnh khác nhau của tháng năm

Lại không kịp đề phòng mà sa vào nụ cười của em

Tôi từng choáng ngợp với sự rộng lớn của thế giới này

Cũng từng đắm chìm trong những lời mơ mộng

Không thật không giả, không hề giãy dụa, không sợ chê cười



Tôi từng giành cả thanh xuân của mình cho người con gái ấy

Những ngón tay cũng từng gảy lên câu chuyện tình mùa hạ

Trái tim đã rung động, thì cứ tùy duyên thôi"

Bắt đầu lần nữa, lúc này trong sân thể dục gần như không có một âm thanh, tất cả mọi người đều đang lắng nghe bài hát này.

Sau đó, một đoạn nhạc dạo tương đối dài vang lên, trong đoạn nhạc này có sự hòa âm giữa đàn ghi-ta điện, trống, Bass điện, v.v…, giống như viên đá rơi vào trong nước, chảy vào trong lòng mọi người.

Không thể không nói, một đoạn nhạc dạo này thật sự rất kinh điển, nó gần như thể hiện ra trọn vẹn cảm xúc đặc biệt trong lòng mọi người, khi mọi người nghe bản nhạc này, trong mắt có vẻ hưởng thụ.

Một bản nhạc hay, thật sự có thể làm cho người ta hưởng thụ.

"Gió đêm thổi qua những sợi bạc ẩn trong hàng tóc mai

Xoa dịu đi những vết sẹo mà hồi ức xưa để lại

Ánh mắt em đã lúc mờ lúc tỏ, nụ cười em đẹp như hoa

Hoàng hôn che khuất những bước chân tập tễnh của em

Đi đến bức tranh giấu ở đầu giường

Trong bức tranh em cúi đầu nói chuyện

Tôi vẫn cảm thán trước sự to lớn của thế giới này

Cũng say đắm trong những lời tâm tình của thuở thiếu thời

Chẳng còn màng thật giả, chẳng thiết tha vùng vẫy, cũng chẳng bận tâm những lời chê cười

Cứ thế tôi trả lại thanh xuân cho em

Kể cả những ngón tay từng gảy lên câu chuyện tình mùa hạ

Những rung động sẽ bay đi theo gió

Nhân danh tình yêu, em đồng ý chứ?"

Nhạc dạo qua đi, cuối cùng tiếng ca vang lên, xen lẫn với tiếng Piano cuối cùng, ca khúc này rốt cuộc cũng kết thúc.

Sau đó, sau yên lặng ngắn ngủi, toàn bộ sân thể dục lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

"Quá hay, đây là ca khúc vườn trường hay nhất mà tôi từng nghe."

"Không chỉ có ca từ hay, mà giai điệu cũng vô cùng hay, nhất là đoạn nhạc ở đoạn sau kia, thật sự là nghe đã cái lỗ tai."

"Mà bầu trời của Trường Dã vẫn ấm áp như lúc trước, làn gió thổi qua gợi lại hồi ức ngày xưa, ca từ thật là đẹp quá."

"Trường Dã là huyện Trường Dã của nước Hạ sao?"