Chương 27: Hội Trường 1

Viết ra bài hát, bây giờ đối với Dương Lỗi mà nói, bán đi là tốt nhất. Dương Lỗi không có thứ gì, chỉ dùng một bài hát đơn thuần rất khó kiếm được bao nhiêu tiền.

Những công ty lớn kia hoạt động, số tiền kia mới có thể vào như nước.

Dương Lỗi cũng có suy nghĩ này, điều hắn cần làm chính là nắm chắc bản quyền là được.

...

Trong nháy mắt liền trôi qua hai ngày, Dương Tuyết Nhu và Dương Lỗi đều đến Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan.

Dương Lỗi vẫn luôn ở nhà, vừa hay ra ngoài một chút.

"Tiểu Lỗi, cháu đi dạo quanh trường, cô đi trước đây". Sau khi Dương Tuyết Nhu nói xong, liền đi chuẩn bị việc biểu diễn hội trường, còn Dương Lỗi liền đi dạo trong trường đại học.

Trong khuôn viên trường, từng sinh viên đang đi lại, toát lên hơi thở trẻ trung tràn trề.

Hai mươi tuổi, chính là độ tuổi đẹp nhất của đời người.

So sánh mà nói, Dương Lỗi cảm thấy bản thân hai mươi lăm tuổi đã già.

Hắn nhớ đến cuộc sống của mình trong trường học, liền lấy điện thoại ra, nhấn vào nhóm kk được ghim ở đầu, sau đó kích vào, nhưng nhóm kk kia hiển thị đã gạch bỏ.

Yên lặng liếc nhìn ghi chép cuộc nói chuyện trước kia, Dương Lỗi nhớ đến cô gái xinh đẹp với đôi mắt sáng, buộc tóc đuôi ngựa.

"Ay ya, bạn học, tôi nhớ nhầm đường rồi, thật ngại quá". Cô gái tốt bụng dắt Dương Lỗi quẹo trái quẹo phải trong Đại học Thanh Bắc, sau đó tự mình chóng mặt, cô ấy nhìn Dương Lỗi nói xin lỗi.

Lặng lẽ quan sát một lúc, Dương Lỗi thở dài trong lòng.

Ánh mắt nhìn xuống dưới, lúc này nhóm kk của lớp cấp ba đã im ắng gần nửa tháng lại rất sôi nổi, nhìn xuống đã có tới hơn 99 tin.

Dương Lỗi kích vào, thì ra có bạn học cấp ba kết hôn.

Người kết hôn tên là Vương Tiểu Minh, ban đầu ở lớp cấp ba không hề nổi bật, thành tích xếp cuối lớp, còn lúc thi đại học, Vương Tiểu Minh không thi đậu liền không đi học nữa, mà ra ngoài làm thuê.

Dương Lỗi mơ hồ biết được một số chuyện liên quan đến Vương Tiểu Minh, nghe nói Vương Tiểu Minh bây giờ mở một nhà hàng, tự mình làm ông chủ.



"Hôm nay tôi kết hôn, các bạn học có thể tụ họp một chút vào buổi trưa gần nhà hàng Lý Duyệt Tân". Vương Tiểu Minh nói trong nhóm.

"Ha ha, giám đốc Vương mời, chúng tôi đương nhiên phải đi!"

"Bây giờ giám đốc Vương làm ăn càng ngày càng lớn, trước đó tôi đi đến nhà hàng kia, oa, rất nhiều người đó".

“Đúng vậy, giám đốc Vương chính là người giỏi nhất trong lớp chúng ta bây giờ".

Trong nhóm liên tục nói chuyện, một số người nói lời thể hiện sự tâng bốc.

Bây giờ mọi người cho dù học đại học, cũng tốt nghiệp đại học vài năm rồi, sớm cảm nhận được cái gì gọi là xã hội.

Vương Tiểu Minh trong nhóm rất khiêm tốn đáp lại: "Đâu dám, đâu dám, làm ăn nhỏ mà thôi".

Trong nhóm rất náo nhiệt.

Dương Lỗi khẽ nhìn một lát, hắn không biết chuyện hôm nay Vương Tiểu Minh kết hôn, xem hình trong nhóm, rõ ràng có rất nhiều bạn học đi, chắc là Vương Tiểu Minh mời.

Dương Lỗi không nhận được lời mời, điều này rất bình thường.

Lúc hắn học cấp ba vẫn đứng hạng nhất trong lớp, cho nên trên cơ bản hắn không hợp giao thiệp với người có thành tích kém hơn một chút, mọi người đều có vòng quan hệ nhỏ của mình, những người ngồi hàng trước, những người ngồi hàng sau…

"Lớp trưởng?"

Chính lúc nhìn tin nhắn trong nhóm, bỗng nhiên đằng sau một giọng nói vang lên, trong giọng nói dường như có vẻ không chắc chắn.

Quay người lại nhìn, Dương Lỗi nhìn thấy một cô gái đeo kính.

Khuôn mặt cô gái không phải quá xinh đẹp, nhưng rất thanh tú, lúc này trong tay cầm hai cuốn sách.

"Lớp trưởng, thật sự là cậu sao?" Cô gái này nhìn khuôn mặt của Dương Lỗi, vui mừng nói: "Dáng vẻ của cậu không thay đổi chút nào?"

"Chu Cầm?"



Nhìn thấy cô gái này, Dương Lỗi hơi kinh ngạc.

Chu Cầm là bạn học cấp ba của hắn, thành tích học tập của hắn lúc cấp ba vẫn là thứ nhất, cho nên luôn đảm nhận chức lớp trưởng, về Chu Cầm, chính là lớp phó học tập.

Chu Cầm đi qua, cô ấy không ngờ rằng, lại gặp được Dương Lỗi trong trường này.

"Lớp trưởng, làm sao cậu đến Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan?" Chu Cầm hỏi.

Cô ấy biết Dương Lỗi lúc trước thi vào Đại học Thanh Bắc, chuyện sau này thì không biết nữa.

Dù sao cho dù là bạn học cấp ba, nhưng gia đình không cạnh nhau, chuyện xảy ra với Dương Lỗi cô ấy căn bản không biết.

Dương Lỗi mỉm cười nói: "Hôm nay không phải Hội trường của đại học kinh tế tài chính thành phố Lan sao? Vừa hay rảnh rỗi, vào xem một lát".

Hắn nhìn về Chu Cầm hỏi: "Tại sao cậu ở đây?"

Thành tích của Chu Cầm cũng rất tốt, có thể trở thành lớp phó học tập, thành tích của cô ấy có thể đi đâu được chứ? Mặc dù không thi vào đại học Thanh Bắc, nhưng thi được 985 điểm.

Nghe Dương Lỗi hỏi, Chu Cầm mỉm cười nói: "Bây giờ tôi là giảng viên của Đại học kinh tế tài chính Thành phố Lan".

Sau khi cô ấy tốt nghiệp quay về nhà làm việc, thi vào giảng viên của Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan, bây giờ là một người hướng dẫn của lớp học.

"Ồ, giảng viên?" Dương Lỗi kinh ngạc nhìn về Chu cầm, tính cách của Chu Cầm rât dịu dàng.

Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ của cô ấy, quả thực rất giống giáo viên.

"Đúng rồi, lớp trưởng, lớp chúng ta có một số bạn học làm việc ở thành phố Vu, bình thường chúng tôi hay tụ họp. Lát nữa họ cũng sẽ đi qua hội trường Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan, đến lúc đó gặp nhau một lúc". Chu Cầm mỉm cười hỏi.

Tính ra, cô ấy và Dương Lỗi sau khi tốt nghiệp cấp ba, Dương Lỗi tham gia hai lần họp lớp, sau đó cũng không gặp nhau nữa.

Nghe Chu Cầm nói vậy, Dương Lỗi mỉm cười nói: "Được".

Rất nhiều bạn học sau khi tốt nghiệp lựa chọn về quê phát triển, điều này rất bình thường.

...