Chương 28

Trên trấn đón một vị khách tha hương. Tuổi không còn trẻ, râu xồm xàm, mặc bộ áo cà sa cũ kỹ, giống như một vị tăng khổ hạnh. Lão vào thôn, tìm tới nhà họ Thẩm, câu đầu tiên là “Đã lâu không thấy, không biết Thẩm tiên sinh thế nào.”

Thẩm Thế nhớ rõ hắn. Hơn mười năm trước, vào lễ Lí Ngư, người này không cẩn thận mà dạt tới, tự xưng là thợ nhϊếp ảnh, trên người không có tiền, đành phải ở nhờ nhà họ Thẩm. Đêm lễ hội đó, chính lão là người chụp thứ gọi là ‘ảnh’ cho mình. Lão nói, đó là tác phẩm đỉnh cao nhất của đời nhϊếp ảnh của lão. Lão chỉ ở lại vài ngày rồi rời đi, thậm chí lúc đi còn chẳng nói chẳng rằng. Thẩm Thế còn tưởng suốt đời này hai người sẽ không gặp lại, không ngờ lão giờ đã là hòa thượng.

Thẩm Thế gật đầu “Đã lâu không thấy, không ngờ Lâm tiên sinh lại nhà.”

“Có một số việc chưa thông, đành phải nương Phật tổ dẫn lối, giúp tôi xem thấu.” Lâm Tông mỉm cười, từ bi như phật “Pháp danh của tiểu tăng là Thích Tâm.”

Thẩm Thế dừng một chút, lại hỏi “Trên đời quả thực có Phật sao?”

Thích Tâm đáp “Phật tại Linh sơn xa xôi, nhưng Linh sơn lại ở trong lòng, mỗi người đều có một tòa Linh Sơn, hướng về mà tu, Phật tự trong lòng.”

Thẩm Thế hỏi “Lần này ngài đến là vì sao?”

Thích Tâm đáp “Giải khúc mắc.”

Thẩm Thế hỏi “Là ý gì?”

Thích Tâm chắp tay, cười từ bi, chưa đáp chỉ nói “Sắc mặt Thẩm tiên sinh không tốt, hẳn thời gian này vẫn không như ý.”

Thẩm Thế nói “Quả thế.”

Đúng lúc này, Thẩm Trường Hoa tử cửa hàng về, thấy phụ thân cùng một hòa thượng xa lạ đang nói chuyện, cũng không định quấy rầy. Đang định về thư phòng sửa sang sổ sách thì Thẩm Thế thấy cậu, gọi lại. Thẩm Trường Hoa khách sáo làm động tác lễ phật với hòa thượng “Chào đại sư.”

Thích Tâm nheo mắt, mắt sắc như dao, dò xét nhìn cậu, hỏi Thẩm Thế “Vị này là?”

Thẩm Thế nói “Đây là con ta, Thẩm Trường Hoa.”

Ánh mắt Thích Tâm chợt lóe lên lãnh lệ, nhưng rất nhanh lại về vẻ từ bi “Thẩm tiên sinh thực có phúc, mười năm không thấy, không ngờ đã có nhi tử lớn thế.”

“Chuyên xưa không cần nhắc lại.”

“Lệnh lang quân tử đoan chính, hẳn là cực hiếu thuận.”

“Còn có thể.”

Thích Tâm nghiêng mặt, đối Trường Hoa cười “Tôi muốn ở lại Thẩm gia mấy ngày, có tiện?”

Thẩm Trường Hoa nói “Cứ theo ý đại sư.”

Hòa thượng liền ở lại phòng cho khách phía tây.

Tối đó, Thẩm gia ăn chay. Nhân lúc không có người, Thẩm Thế bèn dặn Trường Hoa, mấy ngày nay không cần vào phòng hắn, để tránh bị người phát hiện. Trường Hoa không có ý kiến gì ngoan ngoãn về phòng mình ngủ. Vào đêm, tĩnh mịch, cậu ngồi dậy khỏi giường, nghe tiếng tụng kinh từ cách vách. Đẩy cửa, đứng trước phòng hòa thượng, gõ nhẹ hai tiếng, không thấy ai. Vừa muốn đi lại thấy cửa sổ mở, hòa thượng dựa vào đó tụng kinh, ánh trăng chiếu vào, giống như cả người được bao phủ trong một quầng sáng. Đêm tối tịch liêu, gió thanh nhẹ khởi, Trường Hoa hỏi “Đại sư còn chưa ngủ?”

Hòa thượng buông kinh thư, tựa vào giường mỉm cười “Thẩm tiểu tiên sinh cũng không ngủ.”

“Ừm. Không ngủ được, đi ra tản bộ.”

“Tiểu tăng hôm nay phát hiện sắc mặt phụ thân cậu không được tốt, lại xem thêm phong thủy. Nếu tôi đoán không nhầm, mấy ngày nay Thẩm gia vẫn không yên ổn?”

Thẩm Trường Hoa gật đầu “Chính thế, không biết đại sư có biện pháp phá giải?”

“Không có.” Thích Tâm nhìn gương mặt cậu, trầm giọng “Có một số việc đừng cố chấp, buông tay mới là thuận theo thiên địa. Hận do ái sinh, ái sinh gông xiềng, gông xiềng sinh hận, luân hồi luẩn quẩn không có cuối. Sớm buông, Phật mới có thể độ. Tiểu tăng nói thế, không biết Thẩm tiểu tiên sinh có hiểu?”

Thẩm Trường Hoa không đáp lại, xoay người, ngẩng đầu nhìn trăng.

Mặt trăng sáng tỏ.

Ánh trăng chiếu rọi vào nơi chân mày, nơi đó như một nét bút mạnh mẽ. Khóe miệng cậu chợt nhếch lên, đôi mắt ôn hòa chợt mang theo vẻ yêu mị khó tả, khóe mắt như nhiễm độc. Nói “Hiểu hay không hiểu đều không quan trọng, vạn vật thay đổi cũng chỉ vì một kết quả. Nếu không có kết quả, quá trình còn là gì?”

Hòa thượng ở lại nhà họ Thẩm.

Thẩm Trường Hoa vẫn tỏ ra rất tôn trọng, khi rảnh không cần tới cửa hàng cũng sẽ đưa ông dạo quanh cổ trấn. Ngẫu nhiên đề cập tới chuyện hơn mười năm trước quen biết Thẩm Thế, hòa thượng cười nói “Hết thảy đều là duyên phận. Nếu không phải nhận thức Thẩm tiên sinh, có lẽ tôi còn lăn lộn chốn hồng trần, truy tìm những thứ hư vô mờ mịt.”

Thẩm Trường Hoa cười lạnh “Nghe như đại sư xuất gia là vì phụ thân?”

Hòa thượng cũng cười, không trả lời thằng “Chuyện không thể nói rõ, vậy thì đừng nói.”

Đến giờ cơm trưa, Thẩm Thế đột nhiên nói “Hôm qua không hiểu sao mơ tới Tự Minh.”

Trường Hoa dừng đũa, ngẩng đầu hỏi “Mơ thấy gì?”

Thẩm Thế lắc đầu, hắn không nhớ rõ nội dung giấc mơ, chỉ nhớ có một cảm giác bất an, tỉnh dậy vẫn thấy bồn chồn, có lẽ xảy ra chuyện gì, nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định ăn cơm xong cùng Trường Hoa qua xem.

Trong nhà Thẩm Tự Minh không có ai. Thẩm thái thái đã đi chơi mạt chược, chỉ có mấy người hầu trong nhà, nói hôm qua Thẩm Tự Minh cùng Thẩm Ký Lưu cãi nhau liền tự nhốt mình trong phòng, đến giờ vẫn chưa ra. Bữa sáng cũng không chịu ăn. Thẩm Thế hói “Các ngươi không đi gọi anh ấy sao?”

Chúng hạ nhân nhìn nhau “Phu nhân nói, những lúc thiếu gia cáu kỉnh thì không cần dây vào, để cậu ấy đói mấy bữa liền tự mình đi ra. Chúng tôi cũng không…Nhưng là sáng nay Ký Lưu thiếu gia có qua, nhưng đến giờ vẫn không…”

“Hoang đường!” Thẩm Thế vung tay áo, nhanh chóng bước về phía phòng Thẩm Tự Minh.

Thẩm Trường Hoa cùng hòa thượng cũng theo sát.

Tòa nhà của Thẩm Tự Minh cũng không lớn, không bao lâu mọi người đã đứng trước cửa.

Đã có không khí của lập hạ.

Ánh nắng chói chang bao phủ tòa nhà, trong vườn chỉ có vài cây khô trụi lủi, mặt đất in lên mấy bóng dáng khô lão.

Thẩm Thế cảm giác, lòng bàn tay mình toát ra mồ hôi lạnh. Hắn định gõ cửa, nhưng lại nhận thấy chút sức lực đó cũng không.

Là Trường Hoa nâng hắn, sau đó, không thèm gõ, trực tiếp đẩy cửa mà vào.

Mùi máu nồng nặc sộc vào mũi, trong nháy mắt, màu đỏ tươi ngợp trong ánh mắt Thẩm Thế.

Thích Tâm chắp tay, niệm một tiếng “Nam mô a di đà Phật.”

Trong phòng cả một biển máu.

Giữa biển máu đó, ngồi một người.

Thẩm Ký Lưu.

Trong lòng hắn ôm một người dính đầy máu.

Gương mặt trắng bệch như giấy, không tài nào nhận ra được đó là người bình thường vẫn vui cười, phóng khoáng – Thẩm Tự Minh.