Chương 27

Màu máu đen thẫm in trên bộ đồ trắng của Thẩm Trường Hoa giống như một bông hắc mai, băng lãnh, quỷ quyệt. Thẩm Thế bình tĩnh lấy khăn lau đi máu, nói với Trường Hoa “Đi đổi bộ khác đi.”

Trường Hoa không nhúc nhích, cúi đầu, nhìn chằm chằm vào vạt áo mình.

Cậu là người dù giận hay vui đều không biểu lộ trên gương mặt. Người ngoài nói cậu là đại thiếu gia tao nhã nhà họ Thẩm, có được sự thành thục và khôn khéo không hợp tuồi, lại không biết, cậu dù sao cũng chỉ là một thanh niên 19 tuổi, chỉ có trước mặt Thẩm Thế mới để lộ nét trẻ con.

Mà giờ, tuy gương mặt cậu không biểu lộ gì, nhưng Thẩm Thế sao lại không biết cậu đang nghĩ sao?

Thẩm Thế dừng một chút, cuối cùng thở dài, nói “Thời gian của ta không nhiều.”

Đúng, chằng còn mấy.

Từ khi từ đường bị hủy, hắn liền cảm thấy thân mình suy sụp, giống như một cây gỗ nhanh chóng mục nát. Từ hôm chảy máu khắp mặt ở Vạn Phật Sơn, hắn vẫn thường nôn ra máu, cuối cùng, máu luôn sền sệt và đen đặc như mực. Thẩm Thế nhớ rõ, những tháng cuối cùng của cha mình, ông cũng thường nôn ra máu. Máu nôn ra giống như hắn, đen một màu mực. Chưa được nửa năm phụ thân liền mất. Khi đó, ông mỉm cười, như được giải thoát.

Thẩm Thế bị anh em mình dâng lên tế đàn, đương nhiên biết không tránh khỏi vận mệnh, bởi vậy đã sớm thông thấu chuyện sinh tử, thậm chí, còn khát vọng ngày mình được giải thoát. Khi đó, chết, là giải thoát. Mà nay, Trường Hoa đến khiến hắn có quyến luyến. Hắn không muốn chết, hắn muốn sống thêm vài ngàu, hắn không nghĩ xuống hoàng tuyền trước cậu. Thần linh có mắt, đương nhiên đã chứng kiến chuyện bội luân bại đức của họ. Nếu hắn đi trước, trời phạt chẳng phải dồn hết xuống Trường Hoa.

Thẩm Thế không đành.

Hắn không đành để con mình ở lại đây chịu khổ. Khi thơ ấu đã không có hắn làm bạn. Nay đến bên người lại phải rời đi.

Thẩm Thế tìm không được lối thoát, bởi thế hắn tuyệt vọng.

Trường Hoa nghe xong hắn nói, trầm mặc hồi lâu, mới hỏi“Đã bao lâu?”

Thẩm Thế nói “Từ năm mới.”

“Vậy nên trong khoảng thời gian này cha vẫn luôn nôn nóng.”

“Ta sợ ta đi, còn lại con một người, biết sao được.” Thẩm Thế nhìn cậu “Ta nghĩ thật lâu, nhưng không tìm được đường ra, mệnh là mệnh. Vậy nên, nếu ta đi, con đi cùng ta. Lưu lại nhân gian lại hứng chịu tủi nhục như đám súc vật.”

Trường Hoa nói “Trừ việc nôn ra máu, còn chỗ nào không đúng?”

Thẩm Thế dừng một chút, lắc đầu, rốt cuộc vẫn là không đành lòng nói thêm “Không có.”

“Ừm, không có, không có thì tốt.” Trường Hoa đứng lên, đi ra phía cửa “Cha nghỉ ngơi đi, con ra ngoài lấy thuốc.”

“Trường Hoa.” Thẩm Thế gọi lại cậu.

Trường Hoa dừng chân, nhưng không quay lại.

Thẩm Thế nói “Con……”

Hắn chưa nói xong, Trường Hoa liền chen vào “Con không sao, con tốt lắm. Con đã nói, có một ngày, nhất định sẽ không khiến phụ thân gặp chuyện chẳng lành. Cha chỉ cần yên tâm bồi bổ.”

Cậu đi mãi đến hơn nửa đêm mới về.

Thẩm Thế vẫn lo lắng không ngủ được. Thấy cậu trở lại mới thở phào, hỏi cậu đi đầu. Trường Hoa chỉ ‘ừm’ một tiếng, không đáp lại, cởϊ qυầи áo lên giường, nằm xuống cạnh hắn. Thẩm Thế ngửi thấy trên người cậu mơ hồ một mùi hương ngọt ngào. Không nói rõ là gì, chỉ cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Ngọn đèn trong phòng lập lòe rồi cũng tắt.

Hai người chưa buồn ngủ, chỉ im lặng nhìn vào bóng đêm.

Một lát sau, Trường Hoa im lặng đưa tay ôm hắn vào lòng. Bàn tay cậu nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.

Cái ôm ấm áp quen thuộc khiến Thẩm Thế an tâm. Hắn rúc vào lòng cậu, dán chặt nơi l*иg ngực Trường Hoa, cảm nhận tiếng tim đập đều đều.

“Ngủ đi.” Giọng Trường Hoa rất nhẹ mà bay vào tai hắn “Mai con mang cha ra ngoài đi lại.”

“Được.”

Thẩm Thế nhắm mắt lại.

Ngoài cửa sổ, mây đen tản ra, ánh trăng hắt vào căn phòng.

Trường Hoa chăm chú nhìn gương mặt hắn, nốt chu sa giữa trán, nhẹ nhàng hôn lên đó “Thẩm Thế, ngươi là giọt máu nơi tim ta, là nốt chu sa của ta.”

Ở phía tây của thôn có một rạp hát. Mười lăm mỗi tháng đều có một gánh hát hí ở đây. Nơi này không có TV hay mạng Internet, những thứ để giải trú thực thưa thớt. Vậy nên, mười lăm mỗi tháng nơi này đều rất náo nhiệt.

Ngày xuân mơn mởn.

Liễu phất phơ, đào nở rộ.

Thẩm Thế mặc một bộ trường y lối cổ, bị Trường Hoa dắt tới rạp hát. Trường Hoa nói “Tháng trước con từng tới đây, thấy xướng không tệ, hôm nay vừa lúc lại diễn [Tây sương kí] nên mới muốn mang cha tới nghe.”

Kỳ thật Thẩm Thế cũng không thích nghe hí, bởi vì Ngân Hoàn, hắn luôn có cảm giác sợ hãi với hí khúc. Nhưng vì Trường Hoa muốn dẫn hắn đi nghe nên hắn không nói gì, theo tới.

Rạp hát cổ rất lớn, bên trong chật ních người, kẻ bán đồ chơi bằng đường, ông lão hút thuốc, những đứa trẻ nô đùa. Diễn viên tô son trát phấn đang đứng trên sân khấu xướng [Tây sương ký]. Trường Hoa cùng Thẩm Thế kiếm một chỗ phía sau ngồi xuống. Ánh nắng chiều chiếu vào khiến người ta muốn ngủ.

Con hát trên đài vẫn xướng y y a a, đồng la ngân sát, leng keng leng keng. Thật ra hai người cũng không hiểu hát gì, chỉ ngồi đó, rúc vào nhau, để nắng ấm chiếu vào. Xung quanh ồn ào náo nhiệt, trong tâm lại thanh tịnh, cảm thấy, nếu suốt đời như thế, là trọn vẹn.

Thẩm Thế giống như một con mèo lười, nghe một lát liền buồn ngủ, tựa vào vai Trường Hoa. Quanh quẩn đâu đây có người đốt pháo, hoa đào hồng thắm. Mừng xuân vui sướиɠ, hương vị của nhân gian phảng phất trong không trung. Trường Hoa đưa tay, mười ngón tay của cả hai đan vào nhau.

Cậu cười nói “Đây là lần đầu tiên chúng ta hẹn hò, cha lại ngủ?”

Hẹn hò?

Gương mặt Thẩm Thế chợt đỏ bừng, quay sang chỗ khác, chỉ để lộ vành tai hồng hồng, nói nhỉ “Đừng nói bậy. Cái gì mà hẹn với chả hò….”

Nụ cười trên gương mặt Trường Hoa càng sâu “Ở bên ngoài, bạn trai bạn gái đều phải hẹn hò. Chúng ta gì đều đã làm, nhưng còn chưa đi hẹn hò bao giờ. Nơi này nhỏ, cũng không có chỗ nào để đi. Đợi lúc sau ra ngoài rồi, ngày nào chúng ta cũng sẽ hẹn hò. Dẫn cha tới rạp chiếu phim ăn bỏng, xem phim, chơi trò chơi, lái xe ra bờ biển căng gió.”

Bỏng, rạp chiếu phim, căng gió…. Những từ ngữ mới mẻ đó Thẩm Thế chưa từng được nghe, nhưng qua Trường Hoa nói, có vẻ rất thú vị.

Thẩm Thế nhìn hướng sân khấu kịch, nhẹ nhàng gật đầu.

“Được.”

Khúc xướng xong thì mặt trời cũng xuống núi.

Ánh chiều tà dịu dàng như thế, dịu dàng đến nỗi như bao phủ khắp sinh mệnh con người.

Hai người đi chậm rãi, theo lối nhỏ về nhà. Ven đường có ao hồ, rừng cây, đi mệt lại ngồi nghỉ trong lương đình một chốc. Trời đêm đầy sao, ánh trăng đã treo cao. Trường Hoa dắt tay hắn, đi dưới ánh trăng, chậm rãi về nhà, gần gũi, ấm áp.

Khi nằm cạnh cậu, Thẩm Thế rõ ràng cảm nhận được có thứ gì cưng cứng cọ vào mình. Nghĩ đến đã lâu rồi cũng chưa làm, Trường Hoa còn trẻ, đúng là tuổi sung sức nhất, sợ là đã phải nhịn lâu. Thế nên, hắn liền chủ động lại gần, hôn cậu, hai tay bắt đầu cởϊ áσ cho Trường Hoa. Không ngờ lại bị chặn lấy, cậu lắc đầu, nói “Ngủ đi, con không sao. Nhịn một chút là được.”

“Nhưng…” Thẩm Thế không đành.

“Hiện sức khỏe cha không tốt, không thể làm chuyện này. Đợi đến khi khỏe lại….” Trường Hoa nhẹ nhàng cắn lên vành tai hắn “Con nhất định sẽ làm cả ngày, cho đến khi nơi đó bị làm hư, khiến cha phải khóc cầu mới thôi.”