Chương 29

Ban đầu, Thẩm Thế còn tưởng mình nhìn nhầm rồi, hắn tưởng do gần đây sức khỏe không tốt nên sinh ra ảo giác. Nhưng tiếng nam mô a di đà Phật quanh quẩn bên tai, cùng mùi máu nơi chóp mũi, sắc đỏ ngập trước mắt khiến hắn không thể không thừa nhận___

Cháu chết.

Hiện thực tàn khốc cơ hồ khiến hắn suy sụp, nhưng trên gương mặt lại không biểu hiện chút nào.

Thứ đó đang nhìn, muốn hắn khổ sở, muốn hắn sợ hãi.

Hắn sẽ không như nó mong muốn.

Trạng thái chết của Thẩm Tự Minh phải nói là khó coi. Các động mạch đều có lỗ máu chảy, chết vì mất máu. Khắp phòng đều dính máu tươi, không chỗ đặt chân, trung tâm là Thẩm Ký Lưu quỳ ở đó, lẳng lặng ôm cái xác gần như khô quắt.

Nghe thấy động tĩnh, hắn ngẩng đầu nhìn lại.

Ánh mắt hắn thực bình tĩnh, không có bi thương, không có phẫn nộ.

Hắn nhẹ nhàng nói “Tự Minh đi.” Giống như đang nói “Tự Minh đang ngủ” vậy. bình thản.

Mấy người đều không biết nói gì.

Hòa thượng không đành lòng, yên lặng nhắm mắt lại, tụng kinh.

Thẩm Thế vừa định đi vào liền bị Trường Hoa giữ chặt.

Trường Hoa nói “Để con.”

Thẩm Trường Hoa bước vào, máu tươi nhiễm đó góc áo, cậu đi lại gần Thẩm Ký Lưu, nâng hắn dậy rồi mới đem Thẩm Tự Minh đặt lên nơi duy nhất sạch sẽ trong phòng – gường, đắp chăn.

“Giờ anh muốn về nghỉ ngơi hay ở lại cùng lo hậu sự?” Cậu hỏi.

Thẩm Ký Lưu nhìn thoáng qua Thẩm Tự Minh trên giường, thản nhiên nói “Chuyện hậu sự của anh ấy hãy để anh lo.”

Thẩm Trường Hoa nhân tiện nói “Thế cũng được. Em đi báo tin cho thẩm thẩm.”

Dặn dò hạ nhân không được qua phòng bên này, mấy người cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ vết máu trong phòng. Bà Thẩm vội vàng trở về, người phụ nữ yếu ớt ất, biết tin con mất liền vội vàng trở về, vừa liếc thấy liền ngất đi.

Chúng hạ nhân không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết thiếu gia đột nhiên mất, mất rất kỳ quái, dù đã có lệnh cấm đồn đãi nhưng vẫn không ngăn được họ lén thì thào.

Hậu sự thực rườm rà, bận rộn tới nửa đêm mới xong. Thi thể Thẩm Tự Minh bị đặt trong quan tàu, giữa nhà, đèn chong, vải trắng. Trong thôn, để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là bất hiếu, không thể làm lớn, chỉ có thể xử lý đơn giản.

Thẩm Trung Thư cũng chạy đến, quỳ gối trước quan tài Thẩm Tự Minh, khóc ngất đi.

Thẩm Thế cảm thấy đau đầu, đi khỏi linh đường hít thở chút không khí. Hòa thượng thấy thế, theo lại, dưới ánh nền chập chờn, gương mặt Thẩm Thế tái nhợt đến quá mức, lão thân thiết hỏi “Thẩm tiên sinh không sao chứ? Sắc mặt không tốt lắm.”

“Không sao.”

Trong sân thực yên tĩnh, chỉ quanh quẩn tiếng nức nở của Thẩm Trung Thư.

Bà Thẩm vì mất con, tinh thần hoảng hốt, đã không thể chủ trì tang sự. Hết thảy đều đến tay Trường Hoa, mà Ký Lưu…

Thẩm Thế quay đầu lại.

Thẩm Ký Lưu đứng bên quan tài, yên lặng nhìn Thẩm Tự Minh, vẻ mặt thản nhiên, không rõ hỉ nộ ái ố.

Hòa thượng đột nhiên nói “Bần tăng có một câu không biết có nên nói không.”

Thẩm Thế nói “Xin cứ nói.”

“Vì sao Thẩm thiếu gia chết đi kỳ quái như thế mà không một ai hỏi đến nguyên nhân tử vong?”

Thẩm Thế im lặng một lát, nói “Trước trong thôn vẫn tồn tại pháp luật. Nhưng cái gọi là pháp luật cũng là do người quy định. Năm trước người nọ đã chết, vậy nên trong thôn xem như không có trật tự trói buộc. Dù có hỏi cũng không được đến đáp án.”

Hòa thượng như thế, trầm tư một lát, lại nói “Trước tiên sinh bảo tôi tới, tôi còn chưa hoàn toàn tin. Giờ thì đã tin rồi.”

Vẻ mặt Thẩm Thế không chút thay đổi, nghe đến thế, xùy cười.

Hòa thượng tiếp tục nói “Tội nghiệt trên đời này, căn nguyên đều là không bỏ xuống được.”

Thẩm Thế nhìn lão “Đại sư có điều gì không thể buông sao?”

Hòa thượng nói “Đương nhiên có.”

Thẩm Thế thản nhiên nói “Ngài chẳng phải lầ người xuất gia sao? Người xuất gia vốn nên lục căn thanh tịnh, vậy sao ngài có thể có thứ không thể buông chứ?”

Hòa thượng nói “Là người đều có du͙© vọиɠ, dục là vạn khổ căn nguyên. Tôi nếu không có dục, thì không gặp phải chuyện không thấu, vì không thấu nên mới xuất gia.”

Thẩm Trường Hoa cầm một chiếc áo khoác tới, khoác lên mình Thẩm Thế “Đừng bị lạnh.”

Thẩm Thế gật đầu “Con vào đi, ta ở bên ngoài một lát liền về.”

“Ừm.”

Lúc xoay người, ánh mắt cậu và hòa thượng gặp nhau.

Cậu nhã nhặn gật đầu, đôi mắt thâm thúy như một vực sâu không đáy.

Hòa thượng nhìn theo bóng dáng cậu, đột nhiên nói “Thẩm tiên sịnh, việc này sợ là khó khăn.”

Thẩm Thế ngẩng đầu nhìn bầu trời không trăng, nói “Chỉ cầu ngài đến đúng thời điểm có thể cứu nó. Chờ một chút, một chút thôi, chỉ cần ba ngày.”

Nửa đêm trời đổ mưa, mưa không lớn, chỉ tí tách, nhưng hơi lạnh buốt giá. Trường Hoa lo thân mình phụ thân không tốt, đẩy hắn đi nghỉ. Kí Lưu nói “Để cháu thủ linh đường, hai người về nghỉ đi.”

Thẩm Thế nói “Không sao.”

Ký Lưu cụp mi, sau một lúc lâu, hắn mới nói “Cháu không ngờ anh ấy sẽ chết.”

Sáng hôm đó, Thẩm Ký Lưu giống như mọi ngày, tới thăm Thẩm Tự Minh. Mấy hôm trước bọn họ cãi nhau, đến gần đây mới làm hòa, tối hôm qua trước khi rời đi, Thẩm Tự Minh còn lải nhải muốn ăn đạu phụ mặn ở cửa hàng phía tây thôn, nhắc Ký Lưu sáng mai qua thì nhớ mang tới.

Thẩm Kí Lưu chỉ muốn dỗ dành hắn. Tuy là cãi nhau, như cả hai đều chôn giấu một bí mật dơ bẩn, dù sao thì, bao năm nay, trong hắn chỉ có Thẩm Tự Minh. Hôm đó hắn mua đậu phụ hoa, đi gặp người trong lòng. Đến nhà gã, thấy cửa không chốt, liền đẩy vào.

Hắn đi vào, phát hiện Tự Minh còn ngủ.

Hắn gọi “A Minh, A Minh.”

Thẩm Tự Minh không tỉnh.

Hắn đặt bữa sáng lên bàn, đổ sữa đậu nành vào chén, rồi lại đi gọi, gã vẫn không dậy.

Thẩm Kí Lưu nhẹ nhàng kéo tay hắn.

Từ giây phút đẩy cửa ra, hắn đã biết điều này không đáng ngạc nhiên, bởi vết máu loang lổ khắp phòng.

Hắn ngồi bên Thẩm Tự Minh thật lâu, lẳng lặng nhìn mặt gã, thân thể gã, tay gã.

Hắn cảm thấy mình không muốn làm gì cả, chỉ thế mãi thôi, ở bên Thẩm Tự Minh, bên cạnh hắn, mãi đến khi thế giới này hủy diệt.

Thẩm Kí Lưu nói “Nếu biết hôm nay anh ấy chết, mấy hôm trước cháu đã không cãi nhau với anh ấy.”

Thẩm Trung Thư nghe xong, trong lòng càng cảm thấy khó chịu, cúi đầu nức nở.

Trường Hoa vỗ vai y “Đi nghỉ đi, ở đây để anh với Kí Lưu là được rồi.”

Thẩm Trung Thư không chịu rời đi, muốn ở đây cùng anh họ. Thẩm Thế cũng không buồn ngủ, thực ra, nếu không có Trường Hoa, hắn không muốn quay lại căn nhà lạnh lẽo đó.

Mưa càng lúc càng lớn.

Tí tách, ngọn nến leo lét trên linh đường, tiếng hòa thượng gõ mõ, đọc kinh văn cho người chết.

Ba ngày sau, trời vẫn còn ẩm ướt.

Đưa ma Thẩm Tự Minh.

Ở trấn có tập tục không được hỏa táng. Nhưng Thẩm Kí Lưu lại cố ý hỏa táng cho gã, lý do là, Tự Minh vẫn luôn muốn được đặt chân ra thế giới bên ngoài, vậy nên, hắn không muốn gã chết rồi mà linh hồn còn bị trói buộc nơi đây.

Thẩm Thế đồng ý.

Ngày đó, cả trấn đều đến vây xem. Mọi người đều nghị luận, Thẩm gia nhất định tạo nghiệt nên mới có nhiều người chết thế, ai nấy đều hoảng sợ.

Khi thi thể của Thẩm Tự Minh bị châm lửa, bà Thẩm đang đơ đẫn đột nhiên tỉnh lại, ngã xuống cạnh lò thiêu, khóc đến cào xé tim gan.

Thẩm Thế đi qua định đỡ bà lên.

Không ngờ, khi người phụ nữ này thấy hắn bèn cho hắn một bạt tai.

“Thẩm Thế! Ngươi rốt cuộc muốn hại chúng ta bao lâu nữa mới cam tâm!”