Chương 26

Cái tát khiến Thẩm Tự Minh lảo đảo, đầu đυ.ng vào lan can, ảnh chụp rơi xuống đất. Gã định đưa tay nhặt lấy, nhưng cả bàn tay và tấm ảnh đều bị Thẩm Ký Lưu đạp lên.

Vẻ mặt Thẩm Ký Lưu xanh mắt, ánh mắt giăng đầy tơ máu vì lửa giận. Hắn đã văng Thẩm Tự Minh, nhặt ảnh chụp lên.

Nhìn rõ đó là ai, cơn giận càng bùng cháy, xé tan tấm ảnh thành mảnh nhỏ, kéo Thẩm Tự Minh lên, tiếp tục đánh.

Vừa đấm vừa dá, tựa như hận người phản bội đến cùng cực, hận không thể đánh chết gã, khiến trong mắt gã không còn bất kỳ ai nữa.

Thật lâu.

Từ đầu đến cuối, Thẩm Tự Minh không hề chống trả, mặc hắn đánh. Cuối cùng, Thẩm Ký Lưu dừng lại, trừng đôi mắt đỏ như máu nhìn hắn “Vì sao lại phản bội ta! Tiện nhân! Ngươi làm sao có thể bẩn thỉu như thế!”

Thẩm Tự Minh lau đi máu nơi khóe môi, cười lạnh “Bẩn? Ngươi so với ta cũng đâu kém?” Gã lại thì thầm bên tai Thẩm Tự Minh “Tam đệ, đừng nói với anh rằng, năm đó, em đã quên người đưa ra ý tưởng đấy là ai.”

Sắc mặt Thẩm Ký Lưu sầm lại “Đừng phản bội ta!”

“Chúng ta chỉ là một cuộc giao dịch bẩn thỉu. Sao lại phản bội?”

“Không phải !”

“Không phải gì? Đừng nói là ngươi là thực yêu ta. Nực cười.” Thẩm Tự Minh liếc hắn một cái, thấy vẻ mặt hắn càng trắng bệch, nụ cười càng trở nên quỷ dị “Chẳng nhẽ bị nói đúng?”

Thẩm Kí Lưu cơ hồ là chạy trối chết .

Ánh trăng hắt vào gian phòng âm u, hắt ra bóng dáng Thẩm Tự Minh.

Gã duỗi mình, nằm dưới ánh trăng lạnh lẽo.

Gã nghĩ, tội nghiệt này, không biết bao giờ mới chấm dứt.

Hẳn là nhanh đi.

Người nọ, trở lại.

Hôm sau, Thẩm Trường Hoa tới nhà Trung Thư thăm bệnh. Tại trước cửa nhà y lại gặp Thẩm Tự Minh cũng tới thăm. Thấy mặt gã bị thương, Trường Hoa hỏi “Vết thương trên mặt anh là sao thế?”

“Haiz, đừng nói nữa. Đi không cẩn thận nên ngã, xui xẻo.” Thẩm Tự Minh dường như không muốn nói nhiều, Trường Hoa cũng không hỏi nữa, chỉ nói “Nhớ bôi thuốc.”

“Ừm, em tới thăm Trung Thư? Đi cùng đi.”

“Ừm.”

Bệnh của Thẩm Trung Thư đã đỡ nhiều, hiện có thể xuống giường đi lại, chỉ là, qua một trận ốm, nhìn y càng thêm mảnh dẻ, giống như mành liễu trước gió, chỉ cần khẽ thổi cũng bay. Thấy Thẩm Trường Hoa đến, y tựa hồ rất vui vẻ, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết, cười ngại ngùng “Anh Trường Hoa.”

Trường Hao nói “Sức khỏe thế nào rồi? Nghe nói em bị bệnh. Thực xin lỗi, mấy ngày nay bên cửa hàng vẫn bận, không có thời gian qua thăm em.”

Thẩm Trung Thư vẫy tay “Không sao, không sao, em biết anh bận rộn, không trách anh.” Lại quay sang thân thiết hỏi thăm Thẩm Tự Minh “Anh, mặt anh sao thế, đánh nhau sao?”

Thẩm Tự Minh cười gượng, viện cớ như vừa nãy “Ngã.”

Thẩm Trung Thư thấy lạ “Ngã? Nhìn đâu giống, nhất định là đánh nhau với ai.”

Thằng nhãi này, ăn nói không nể tình gì cả, Thẩm Tự Minh giả ‘khụ’ một tiếng, đổi đề tài “Đừng hỏi anh nữa, hỏi em đi, có chuyện gì thế, thầy thuốc nói bị hoảng sợ, ai dọa em?”

Thẩm Trung Thư lắc đầu “Không phải. Là đêm đó không ngủ được, ra vườn dạo, có thể là trời lạnh, em lại mặc ít nên cảm.”

“Thế là tốt rồi.” Thẩm Trường Hoa vỗ vai y “Phải biết tự chăm sóc cho bản thân, còn nhỏ nữa đâu, đừng làm người thân lo lắng.”

“Vâng.” Thẩm Trung Thư nhẹ nhàng gật đầu, cảm giác nơi bàn tay vừa vỗ cuống nóng rát.

Thăm bệnh xong, Thẩm Trường Hoa và Thẩm Tự Minh về nhà. Nhà hai người ở hai hướng đối diện, một bên đông một bên tây. Trường Hoa nói ở cửa hàng còn có chuyện nên cả hai sóng vai, chậm rãi đi. Hôm nay Thẩm Tự Minh nói rất ít, có vẻ như có tâm sự gì. Ánh hoàng hôn chiếu vào người gã, rọi lên khuôn mặt bệnh trạng, xám ngoét. Thẩm Trường Hoa nhìn hắn hồi lâu mới hỏi “Anh nghĩ chết thế nào mới tốt?”

“Hửm?” Thẩm Tự Minh quay đầu lại, chưa hiểu câu hỏi của cậu.

“Anh xem, Dung nương thắt cổ tự sát. Dung tử bị người gϊếŧ, lúc chết nhất định phải chịu khổ sở. Trụ trì khi chết rồi cũng rất khó coi. Mạng người như con kiến, không thể cùng mệnh tranh. Vậy nên em chỉ hỏi anh, anh cảm thấy chết thế nào mới tốt.”

Thẩm Tự Minh cúi đầu đi đường, im lặng một lát mới nhẹ giọng đáp “Nếu chết, anh cũng muốn chết bên ngoài. Còn sống đã không thể đi, chết rồi linh hồn được nhìn ngắm, thế cũng tốt.”

Trường Hoa cười cười.

Về đến nhà, Thẩm Thế vừa tỉnh ngủ, đã tắm rửa xong, hiện chỉ khoác một tấm áo trắng, ngồi trước bàn, dường như đang viết gì. Gần đây, tình trạng của hắn không tốt lắm, thường xuyên ngủ cả ngày, rõ ràng không bằng trước. Trường Hoa hỏi hắn cảm thấy không thoải mái ở đâu, hắn chỉ bào là hẳn là vì già.

Trường Hoa lại phía sau hắn, ôm hắn vào lòng, mặt dán lên phía sau lưng, hít vào hương vị nhàn nhạt của hắn. Thẩm Thế buông bút, dịu dàng hỏi “Có chuyện gì?”

“Ừm..có chút mệt.”

“Ở cửa hàng rất bận?”

“Một chút.”

“Mệt thì nghỉ vài ngày. Giao việc cho quản gia là được. Không cần chuyện gì cũng đến tay.”

“Con muốn kiếm nhiều tiền chút.”

Thẩm Thế nở nụ cười “Kiếm nhiều thế làm gì?”

Trường Hoa ôm hắn vào lòng, để hắn ngồi lên đùi mình “Con nghĩ, tranh thủ lúc còn trẻ, kiếm chút tiền, để sau này chúng ta ra ngoài, con có để đưa cha đi khắp nơi. Bên ngoài cái gì cũng cần đến tiền, hàng hóa cũng đắt, giờ kiếm, mai sau cha đỡ chịu khổ.”

“Ngốc thật.” Thẩm Thế chợt thấy lòng mình chua chua, sờ đầu cậu, nói “Còn không biết ta có phúc phận được ra ngoài không.”

Vừa nói xong, l*иg ngực chợt nóng lên, khí huyết bốc lên, hắn không nhịn nổi, phun ra một búng máu.