Chương 25

Xuống núi đã mấy tháng, cái chết của trụ trì cũng dần bị lãng quên.

Từ ngày đó, Thẩm Thế vẫn luôn nôn nóng, hơi động chút là mất bình tĩnh, tức giận. Cũng không biết có phải ảo giác hay không, nốt chu sa càng yêu diễm, liếc mắt một cái cũng khiến người ta mê choáng.

Hắn luôn cảm thấy quỷ hồn Ngân Hoàn ở bên ngoai hát hí khúc. Vẫn luôn hát [Lâu thai hội], đêm nào cũng văng vẳng bên tai hắn, dày vò hắn. Lâu dần, thần kinh hắn càng trở nên yếu ớt, chỉ chút gió thổi có lay cũng giật mình hoảng sợ. Trường Hoa vẫn luôn nói với hắn, bên ngoài không có quỷ, chỉ là ảo giác. Nhưng Thẩm Thế lại nói “Có, con nghe xem, nó đang hát…”

Hằng đêm, hắn tựa bên đầu giường, vẻ mặt căng thẳng, lắng nghe động tĩnh bên ngoài cửa sổ, ánh mắt lo sợ.

Thế nhưng ngày tới, hắn lại là gia chủ của Thẩm gia, lại trầm tĩnh như thường, người ngoài không thể nhận thấy sự thay đổi của hắn.

Thẩm Trường Hoa bắt đầu sầu lo.

Một ngày, ở cửa hàng có chút chuyện, Thẩm Thế phải qua xử lý. Ở nhà lại có người tới cửa. Chính là người gặp được trước mộ Dung nương năm ngoái, Dung Tử. Hôm nay cô đến, chính vì chuyện thành thân với Thẩm Trường Hoa. Dung Tử nói “Từ ngày chia tay năm trước, tôi vẫn luôn ở nhà chờ tin của Thẩm lão gia, chờ mãi, chờ mãi mà không chờ được gì. Tôi chỉ đành mạo muội tới hỏi, xem Thẩm lão gia đã có dự định gì?”

Thẩm Trường Hoa trầm mặc nhìn cô.

Cô gái này bề ngoài có bảy phần giống Dung nương, thần thái lại khác hẳn. Duung nương là điển hình cho những người phụ nữ Giang nam dịu dàng, Dung Tử lại trầm tĩnh, sắc xảo. Bị Thẩm Trường Hoa soi xét mà không hề e ngại, còn nhìn thẳng lại. Trường Hoa nhìn cô hồi lâu mói nói “Tôi không thích cô, cô biết?”

Dung Tử cười lạnh “Thích hay không thích, không quan trọng. Tôi chỉ muốn gả và Thẩm gia.”

“Cô thực nóng vội.”

“Nhân sinh khổ đoản.”

“Tôi sẽ không lấy cô. Cô về đi. Cắt đứt ý đồ đó.”

Dung Tử không nhúc nhích, mãi lâu sau, cô chợt nhếch miệng, chút khẽ nhếch đó không hiểu sao khiến Trường Hoa có cảm giác quen thuộc. Dường như nhiều năm trước, khi mẫu thân chết đi, cũng từng như thế. Cái nụ cười ác độc như hạ bùa chú.

Dung Tử nói “Thẩm thiếu gia, có một số chuyện, ông trời vẫn biết, đừng tưởng không có ai hay. Ngày nào đó nhất định sẽ bị phát hiện, giấy không gói được lửa.” Nói xong liền xoay người rời đi. Trường Hoa nhìn theo bóng dáng cô, lẳng lặng, bất động. Mãi lâu sâu, cậu mới thì thào “Chiêu này thực không khéo.”

Khi Thẩm Thế quay về, cậu vẫn ngồi ngần người trên ghế. Thẩm Thế nói “Dung Tử đến?”

“Vâng.” Trường Hoa cũng không giấu diếm “Cô ta đến hỏi chuyện hôn sự. Con từ chối.”

Ngay lúc này Thẩm Thế cũng không biết mình có cảm giác gì, vừa cảm thấy có lỗi với Dung nương, bội ước không phải hành động của quân tử. Nhưng, đem người trong lòng cho kẻ khác, hắn cũng không cam.

Dung Tử không đến nữa.

Mấy ngày sau, người ta phát hiện cô chết trước mộ Dung nương, trên xác bị chọc vài lỗ thủng, chết không nhắm mắt.

Có lẽ gần đây án mạng quá nhiều, Thẩm Thế đã thấy chết lặng, hắn chỉ bình tĩnh cho người thu dọn thi thể, nhập liệm, hạ táng.

Thẩm Tự Minh lại tới chơi. Gần đây gã rất thường qua, thường ngồi cả buổi. Dường như gã đột nhiên quan tâm Thẩm Thế, lần nào cũng phải hỏi.

Hôm nay, hắn đến như mọi lần, lại hỏi “Gần đây sức khỏe đại bá thế nào?”

Trường Hoa nói “Rất tốt .”

“Vậy sao không gặp?”

“Buổi chiều cha nói có chút mệt, đã về phòng nghỉ ngơi.”

“À, sức khỏe đại bá không tốt, nên chăm sóc cẩn thận. Có bệnh thật khó chịu. Giống như Trung Thư ấy, lúc nào cũng yếu ớt, còn không chữa, mấy ngày nay lại có bệnh, lúc này khéo còn nằm trên giường.”

Thẩm Trường Hoa nghe thế cũng thấy bất ngờ “Trung Thư bị bệnh?” thảo nào mấy ngày nay không gặp.

“Đúng thế.”

“Đã bao lâu rồi?”

“Cũng tầm mấy ngày.”

“Nặng sao? Bệnh gì?”

“Không nghiêm trọng lắm. Thầy thuốc nói là bị dọa nên giờ sốt lên. Lạ thật, không biết thấy gì mà nó bị sợ đến thế.” Thẩm Tự Minh khó hiểu “Chẳng nhẽ quỷ?” lại cảm thấy câu đùa này rất nhạt, cười khan vài tiếng rồi im lặng.

Trường Hoa nghĩ nghĩ, nói “Tối em qua thăm xem.”

“Cũng tốt. Dường như nó rất thích em, qua thăm cũng tốt.”

Thẩm Tự Minh vẫn ở lại Thẩm trạch, mãi đến khi mặt trời xuống núi mới đi. Lúc đi còn ngoái nhìn phía phòng Thẩm Thế vài lần, lưu luyến không rời, như có điều gì tiếc nuối. Thẩm Trường Hoa đăm chiêu nhìn theo bóng lưng gã.

Về tới nhà, Thẩm Tự Minh không dùng bữa tối mà tự nhốt mình lại trong phòng. Ngoài trời tối om, bên trong cũng không có chút ánh sáng. Gã ngồi thật lâu rồi mới đứng lên, từ ngăn kín ở đầu giường lấy ra một tấm ảnh, lại trước cửa sổ, nương ánh trăng mà ngắm nhìn.

Người trong bức ảnh còn rất trẻ, phong tư tuyệt đại. Tóc đen như mực, da trắng như tuyết, nốt chu sa diễm kinh người. Khoác trên mình tấm áo choàng đỏ, đi guốc gỗ, trong tay cầm l*иg đèn cá chép. Hắn đứng đó, phía sau là thôn dân, ánh mắt lẳng lặng, không chút gợn sóng, sâu thăm thẳm. Ánh trăng chiếu vào gương mặt hắn, giống như ngay sau đó, hắn có thể bước ra khỏi tấm ảnh.

Thẩm Tự Minh nhìn thật lâu, trong mắt ánh lên vẻ điên cuồng. Gã nâng ảnh chụp lên, vuốt ve khuôn mặt người trong ảnh, thân hình, cúi đầu xuống, hôn lên, hô hấp trở nên dồn dập, có gì muốn phá tung l*иg ngực mà trào ra.

Nếu, lột sạch lớp quần áo này…

Dưới tấm áo đó, hẳn là một thân hình như ngọc, không biết khi làm chuyện đó sẽ vui thích nhường nào. Gương mặt lạnh lùng cấm dục đó, nếu như trở nên dâʍ đãиɠ, không biết sẽ biểu lộ ra sao? Cái miệng đáng yêu đó, nếu như kêu lên tên mình lúc đạt kɧoáı ©ảʍ….Đôi chân thẳng tắp đó, nếu quấn lấy lưng mình, tùy ý mình ra vào…Nơi động đó siết chặt lấy thứ cảu mình, bị chính mình làm đến khóc, cầu xin tha thứ….

Nếu, nếu như….

Đột nhiên, phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng.

“Ngươi đang làm gì?”

Thẩm Tự Minh cứng đờ, quay đầu lại.

Vẻ mặt Thẩm Ký Lưu thực khủng bố, người luôn ôn hòa như hắn lại lộ ra vẻ tức giận, không đợi Thẩm Tự Minh trả lời, một bạt tai liền giáng xuống “Tiện nhân!!!”