Chương 24

Thẩm Thế chìm vào một giấc mộng.

Mộng thật nặng nề, tối đen không thấy năm ngón tay. Mặt đất trống trải, hắn đi mãi đi mãi trong đêm, không biết tới từ đâu, đi về phương nào. Đột nhiên, bên tai có người tụng kinh. Hắn xoay người, chợt thấy mình đã ở trong chùa.

Lão hòa thượng quỳ gối trước Phật tổ niệm kinh.

“Chúng sinh ở đời tùy nghiệp báo ứng, hoặc làm thú vật hoặc đọa địa ngục. Nếu chúng sinh có thể niệm danh hiệu một vị Phật, một vị Bồ tát hay một câu kinh đại thừa sẽ được thần lực cứu rỗi khỏi ải địa ngục, sinh ở cõi tiên, hưởng lạc an lành….”

Thẩm Thế chắp tay, thành kính bái Phật tổ một cái. Hắn biết đây là mộng, vậy nên cũng không nói chuyện với hòa thượng. Một lát sau, hòa thượng ngưng tụng kinh, chậm rãi nói “Nghiệt súc, lão nạp chờ ngươi hồi lâu.”

Một bóng đen từ từ bao phủ lại.

Trong chùa tràn ngập âm khí.

Bóng đen đó đứng ở phía sau hòa thượng, quanh thân đầy sát khí khiến Thẩm Thế không thể nhìn rõ gương mặt.

Hòa thượng nói “Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ, sắc dục là sinh tử chi căn, xem ra ngươi không nghe vào.”

Bóng đen kia không lên tiếng, chậm rãi nâng tay lên.

Hòa thượng vẫn không xoay người, chậm rãi nói “Nghiệp báo luân hồi, nghiệp nào quả nấy. Chúng sinh niệm Phật mà không cố chấp, không vọng niệm, không suy nghĩ. Hoặc không làm được thì cho nó là giả, vẫn niệm không ngừng, không bấm viếu, tâm không loạn, tự mà tiến, cứ nghĩ, nhất tâm là địa ngục, trừ thân thể mọi thứ đều là hoa trong gương, trăng trong nước, mê so đo lại thêm phiền não.”

Lão hòa thượng thở dài một tiếng “A di đà phật, Phật nói, ta không vào Địa ngục, ai vào địa ngục.”

Sau đó?

Thẩm Thế không nhớ rõ lắm. Chỉ cảm thấy một cơn âm phong thê lương thổi qua, tiếng rít, tiếng khóc. Đau đớn, thấy không rõ, nghe không tường, mọi cảm quan đều tê liệt, chỉ mịt mờ nghe thấy tiếng nói trầm trầm khàn khàn “Tâm sinh muôn pháp sinh, tâm diệt toàn pháp diệt.”

Tâm sinh muôn pháp sinh, tâm diệt toàn pháp diệt.

A Di Đà Phật.

Phật tổ từ bi.

Thẩm Thế bị Trường Hoa lay tỉnh, tỉnh lại mới thấy mặt mình chảy máu, từ tai, từ mắt, từ mũi, từ miệng. Trường Hoa hoảng sợ, định cõng hắn xuống núi tìm thầy thuốc, Thẩm Thế đẩy tay cậu, bình tĩnh nói “Chỉ là chuyện sớm muộn thôi, con đừng lo.”

Trường Hoa biết hắn ám chỉ gì, không lên tiếng, đứng im lặng bên giường, mái tóc đen che khuất đôi mắt, nhìn cậu âm trầm lạ.

Thẩm Thế lau khô máu, ném khăn sang một bên, ngẩn ra nhìn cậu, đột nhiên, hắn nói “Nếu ta chết, con làm sao giờ?”

“Phụ thân.”

“Con nói sẽ bảo vệ ta, nhưng yêu ma quỷ quái, phàm nhân sao có thể chống lại?” Thẩm Thế thì thào “Chẳng chóng thì chày. Con xem, chẳng phải mấy năm nay vẫn thế?” Mấy năm nay hắn vẫn sống trong sợ hãi, thống khổ. Nhưng gần đây, tuy không có quá nhiều hi vọng về tương lai nhưng những lời hứa hẹn của Trường Hoa vẫn nhen nhóm trong hắn, chỉ một chút…nếu….

Không có nếu.

Đây là nghiệt nhà họ Thẩm tạo ra, họ phải trả lại. Dù thế nào thì, ác linh kia nhất định không bỏ qua mình.

Trước đây không có gì lưu luyến, hắn cũng không muốn sống. Nhưng giờ khác, hắn có day dứt.

Hắn sao có thể nhẫn tẫm rời đi con mình?

Nếu hắn rời đi, con hắn sẽ ra sao?

Nghĩ đến đây, trái tim Thẩm Thế như bị dao cắt, không dám biểu lộ gì, chỉ lầm bẩm “Trường Hoa, ôm ta, ôm ta.”

Trường Hoa đi qua, nằm xuống cạnh hắn, kéo hắn vào lòng.

Thẩm Thế nói “Dù có chuyện gì xảy ra, hứa với ta, sống sót.”

Hừng đông lên, hai người tới chùa sớm.

Vừa đến trước cửa, Trường Hoa gọi lại hắn “Phụ thân.”

“Sao?”

“Cha sẽ khỏe lên.” Trường Hoa nói xong bèn cúi đầu bước vào. Thẩm Thế sững lại hồi lâu, khóe miệng chợt nhếch lên.

Sáng sớm, nhưng không yên tĩnh như thường.

Ồn ào.

Thẩm Tự Minh cùng mấy người khác cũng qua. Thẩm Thế hỏi có chuyện gì. Thẩm Tự Minh nhìn hắn một cái, có chút lúng túng “Nghe nói, tối qua trụ trì mất.”

Thẩm Thế ngẩn ra “Chết?”

“Vâng. Hình như bị gϊếŧ.”

Giật mình, giấc mộng tối qua giống như còn ẩn hiện trước mắt.

Thẩm Thế không nói không rằng, chạy vọt vào.

Tuyết trước cửa đã được quét sạch. Cơn rét đầu xuân buốt vào tận xương. Vài tiểu hòa thượng quỳ gối trước phật đường khóc, những hòa thượng lớn tuổi thì quỳ đó tụng kinh. Thi thể của trụ trì đã được đặt vào quan tài, tượng phật xuất hiện trong giấc mơ dính đầy máu. Có một tiểu hòa thượng vừa khóc, vừa quỳ gối mà lau.

Thẩm Thế định đi qua lại bị người ngăn lại, lý do là “Trụ trì đã viên tịch. Mong thí chủ đừng quấy rầy.”

Nghe nói, trước khi trụ trì mất mấy ngày, từng nói với họ ông sẽ có họa sát thân, không thể tránh. Khi ấy còn tưởng ông nói đùa, này ngờ hóa thật.

Mấy người ở lại không lâu rồi về nơi ở. Trong chùa cũng không muốn làm to chuyện, dù sao trong núi, từ khi Lưu Khải chết, đã không còn pháp luật.

Sau khi trở về, ai nấy đều hoảng hốt. Nhất là Thẩm Tự Minh, sắc mặt trắng bệch, Thẩm Ký Lưu thấy hắn bất thường liền dắt về phòng nghỉ. Thẩm Thế nói “Đã thu dọn hết sao? Ăn xơm trưa xong chúng ta sẽ xuống núi.” Đột nhiên quay sang nói với Thẩm Trung Thư “Cháu đi nói với người dẫn đường đừng đi lung tung, núi cao rừng sâu, cũng không đùa được.”

Thẩm Trung Thư cúi đầu, mãi sau mới gật, nhẹ giọng đáp “Vâng, đại bá.”

Thẩm Thế cảm thấy mệt mỏi, muốn về phòng nghỉ. Trường Hoa đứng dậy định đi theo.

“Anh Trường Hoa.” Thẩm Trung Thư gọi cậu lại “Có thể ra ngoài với em chút sao? Em cảm thấy khó chịu.”

Thẩm Trường Hoa nhìn phụ thân.

Không có biểu tình gì, xem như ngầm đồng ý.

Hai người chậm rãi tản bộ trong vườn.

Thẩm Trung Thư vốn ít nói, giờ càng im lặng hơn, chỉ cúi đầu. Trường Hoa hỏi có phải y bị dọa sợ không, y nghĩ thật lâu mới ngẩng đầu lên, nhìn cậu, đôi mắt long lanh. Y nói “Anh Trường Hoa, nếu một ngày em cũng chết đi, anh còn nhớ em không?”

“Còn nhỏ đừng nói mấy chuyện gở đó.”

“Anh biết vì sao chúng ta không được đi ra sao? Không biết đại bá đã từng kể chưa, nhà họ Thẩm chúng ta, bị nguyền rủa, mãi mãi phải chôn chân ở đây, mãi mãi không thể trốn thoát. Nếu có người muốn chạy trốn, cuối cùng chỉ có chết. Ban đầu em không tin, mãi đến năm lên bảy, anh của Tự Minh…”

“Tự Minh có anh?”

“Từng. Nhưng đã chết. Nguyên nhân anh hẳn là biết? Bị người phát hiện thấy cách thôn 300 dặm. Khi đó…” Thẩm Trung Thư nhắm hai mắt lại, thân hình gầy yếu lạnh run. Cảnh tượng đã trôi qua nhiều năm mà y còn nhớ rõ ràng, từng chi tiết, thi thể của ânh ấy lúc đó, giống như bị khắc vào đầu.

Thẩm Trung Thư không biết có phải mình đang khóc. Có lẽ là có, nhưng y không hiểu vì sao mình khóc. Có lẽ hôm nay rất hiu quạnh, có lẽ bị chuyện xảy ra trong chùa dọa.

Nước mắt là yếu đuối .

Y cũng yếu đuối.

Nhưng trong lòng y ngập một tình yêu.

Có ai vỗ bả vai, bàn tay lạnh và ẩm ướt như bông tuyết bay qua.

Y ngẩng đầu, nói với Trường Hoa “Vậy nên, em vẫn nghĩ, nếu có một ngày phải chết, em muốn chết trong vòng tay của người mình yêu nhất.