Chương 14: Trừng phạt

Editor: Sườn xào chua ngọt

Trên đời này có nhiều chuyện trùng hợp như vậy hả?

Tôn Ngưỡng Bắc cầm chiếc quạt đi xa nhưng không dùng đến, như thể anh thật sự bỏ qua cho Trần Thích. Đi đến góc đường, mắt Tôn Ngưỡng Bắc đảo qua trên mặt cây quạt, anh xoay cây quạt trong tay, nhìn thấy một hộp giấy bạc, anh đột nhiên cười.

Nhờ Trần Tích, cuối cùng anh cũng hiểu được mục đích của hiệp hội xúc tiến nữ quyền O khi họ cho người phát quạt trên phố.

Anh cầm lấy di động, gọi điện thoại cho cấp dưới: “Bọn họ đang phát gel tránh thai. Thông báo cho các đội tìm cái lý do để thu toàn bộ đi.”

Buổi chiều Tôn Ngưỡng Bắc cũng phải tăng ca, công việc của anh là giám sát hoạt động của hiệp hội nữ quyền O. Anh và cấp dưới theo dõi một cô gái đang phát quạt trong bóng tối, nhưng không biết mục đích của hiệp hội này là gì, cấp dưới của anh cũng đi lên xin một cây quạt, nhưng thái độ của cô gái ấy cứng rắn, không cho đưa cho con trai, điều này càng chứng minh trong đó có quỷ. Bọn họ đang định gọi nữ đồng nghiệp đến hỗ trợ thì Tôn Ngưỡng Bắc nhìn thấy Trần Tích.

Tôn Tông Nam đã dẫn Trần Tích đến nhà bọn anh ăn cơm, xem như nhận định thân phận Trần Tích. Tất nhiên Tôn Ngưỡng Bắc nhận ra em dâu tương lai, cũng biết Trần Tích là em gái Trần Quyền, vẫn còn rất nhỏ, thuộc về loại liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.

Tuy rằng anh không rõ tại sao Trần Tích ngoan ngoãn lại có quan hệ với hiệp hội xúc tiến nữ quyền O, nhưng người quản chuyện này là Tôn Tông Nam, không phải là anh, hơn nữa anh mới vừa thử Trần Tích rồi, biểu hiện của cực kỳ chột dạ, còn nói dối với anh.

Tôn Ngưỡng Bắc giao chuyện tiếp theo cho cấp dưới, lái xe về tòa nhà chính phủ trước, gõ cửa văn phòng Tôn Tông Nam.

“Anh hai” Tôn Tông Nam ngồi ngay ngắn ở sau bàn làm việc, trên bàn đặt một chồng văn kiện dày, nhìn như nghiêm túc, màn hình máy tính lại bán đứng anh, trên màn hình là một trang web bán đồ trang sức xa xỉ, anh đang xem nhẫn.

Tôn Ngưỡng Bắc trực tiếp ném cây quạt đến trước mặt Tôn Tông Nam, kéo ghế dựa ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Vị hôn thê nhỏ của em phát cái này ở trên phố.”

Tôn Tông Nam không hoang mang chút nào đóng trang web lại, nhìn về phía cây quạt, không hiểu rõ ý của anh trai. Trần Tích gửi tin nhắn cho anh nói cô muốn đi ra ngoài tìm bạn, sao lại đi phát quạt rồi?

“Lật nó xem đi.” Tôn Ngưỡng Bắc nhắc nhở.

Tôn Tông Nam lật chiếc quạt, liếc mắt một cái đã nhận ra một hộp dán ở sau quạt, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống dưới.

Tôn Ngưỡng Bắc tiếp tục nói: “Lúc chiều anh đang giám thị hiệp hội xúc tiến nữ quyền O thì phát hiện ra các bên ngoài họ phát quạt, thật ra là phát gel tránh thai, Trần Tích cũng ở trong đó, sao em ấy lại có quan hệ với họ?”

Tôn Tông Nam như nghĩ đến cái gì, đè cơn giận xuống trả lời anh trai: “Trước đây bạn của cô ấy kéo cô ấy vào, em đã bảo cô ấy rời khỏi rồi.”

Tôn Ngưỡng Bắc gật đầu, muốn nói lại thôi, “Ừ, người bạn kia của em ấy đã có khuynh hướng rõ ràng, em nên giám sát em ấy chặt chẽ hơn.”

“Em sẽ.”

Tôn Ngưỡng Bắc dặn dò xong thì rời đi, cơn giận của Tôn Tông Nam cuối cùng không áp xuống được nữa, anh gọi điện thoại cho Trần Tích.

“Em đang ở đâu?”

Trần Tích ở bên kia mới vừa kết thúc một cảnh hỗn loạn, lúc nãy đột nhiên có người đi lên thu quạt của các cô, trên cổ còn treo thẻ công tác chính phủ, cô ngăn cản Liên Quý đang định cãi nhau với họ, thật ra trong lòng cô cực kỳ sợ. Mắt thấy họ thu đồ xong rời đi rồi mà tâm cô vẫn còn chưa buông xuống, lại nhận được điện thoại của Tôn Tông Nam.

“Em……” Trần Tích không nói nổi một câu, giọng điệu Tôn Tông Nam rất nghiêm trọng, rõ ràng anh đã biết cái gì rồi, cô càng luống cuống.

Tôn Tông Nam nói giúp Trần Tích ở trước mặt anh trai anh vì anh còn có một chuyện vẫn chưa xác minh là Trần Tích có rời khỏi hiệp hội xúc tiến nữ quyền O thật không, ngày hôm qua Trần Tích cho anh xem một tin nhắn, anh lựa chọn tin tưởng cô, nhưng ai biết cô có lá gan lớn như vậy, tự nhiên đi giúp hiệp hội xúc tiến nữ quyền O làm việc.

Lúc trước Tôn Tông Nam vẫn luôn nhận định, Trần Tích không biết chuyện gia nhập hiệp hội, tất cả đều là do Liên Quý đang âm thầm làm, biểu hiện của Trần Tích cũng giống thế, không hiểu, hoảng sợ, nhưng hành động hôm nay của Trần Tích làm anh hoài nghi cô, cô không biết một chút nào thật sao?

“Trần Tích, em nói thật cho anh biết, em đã rút lui khỏi hiệp hội xúc tiến nữ quyền O chưa?”

Đây là lần thứ hai Tôn Tông Nam dùng giọng không tin hỏi Trần Tích, Trần Tích sửng sốt một chút, đau đớn còn chưa chạm đến đáy lòng, liền hét lên: “Em rút lui rồi!”

“Vậy bây giờ ném quạt xuống, đến đây tìm anh!” Tôn Tông Nam tự nhiên cũng có cách xác minh Trần Tích nói thật không.

“Cây quạt……” Cây quạt bị tịch thu rồi. Trần Tích còn chưa dứt lời, di động đã bị Liên Quý giật, cô hung tợn nói với Tôn Tông Nam: “Anh mắng Tích Tích làm gì! Là tôi kéo cậu ấy đến giúp đỡ, có chuyện gì thì nói với tôi! Còn nữa anh trả quạt cho tôi! Không có luật pháp nào nói không thể phát gel tránh thai!”

Liên Quý coi Tôn Tông Nam như là cái đinh trong mắt, đúng lúc Tôn Tông Nam cũng thế, anh không muốn nói những lời vô nghĩa với Liên Quý, chỉ cảnh cáo cô: “Cô cách xa Trần Tích một chút.” Trần Tích có thể làm ra chuyện này, chắc chắn Liên Quý không thoát khỏi liên quan.

Liên Quý còn muốn mắng chửi, Tôn Tông Nam lưu loát ngắt điện thoại.

“CMN!” Liên Quý nắm lấy tay Trần Tích, kéo cô đi bắt xe taxi, “Tích Tích cậu đừng sợ, chúng ta đi tìm anh ta! Nếu anh ta không trả đồ cho tớ, tớ sẽ phơi bày chuyện này ra ngoài ánh sáng!”

“Đừng, Đừng!” Trần Tích không muốn nhìn thấy Liên Quý cãi nhau với Tôn Tông Nam, “Tớ tự đi cũng được.”

Sao Liên Quý chịu buông tay, hai người ngồi lên ghế sau xe taxi, di động Liên Quý reo lên không ngừng, đều là người trong hiệp hội gọi cho cô, hỏi cô tình huống bên kia thế nào, Trần Tích không tìm thấy cơ hội khuyên Liên Quý, mà Liên Quý đang truyền lại tin tức như bừng tỉnh hiểu rõ mọi chuyện rồi, cô hỏi Trần Tích: “Tích Tích, anh trai Tôn Tông Nam cũng làm trong chính phủ hả?”

Trần Tích đang suy nghĩ nên khuyên Liên Quý thế nào nên buột miệng nói “Đúng vậy, sao vậy?”, mới vừa nói xong, trong đầu cô lại đột nhiên liên kết hai chuyện không liên quan lại, mắt cô trừng lớn, chậm rãi xoay đầu, đối diện với Liên Quý.

Anh trai Tôn Tông Nam……

Hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến.

“Đm!” Liên Quý gọi điện thoại cho chị cô Liên Thương, Trần Tích ở một bên nghe.

“Chị, anh trai Tôn Tông Nam…… Là người tên Tôn Ngưỡng Bắc ấy, chị có thân với anh ta không?…… Không thân, không phải, chị đừng nhìn thấy ai đều giới thiệu cho em! Nói chính sự! Đồ của em bị Tôn Ngưỡng Bắc thu rồi, chị có thể lấy về giúp em không?…… Là mấy cái quạt.”

Trần Tích đã biết trước đáp án không thể lấy về được, nếu Tôn Tông Nam đi cầu tình với anh trai cũng vô dụng. Mấy người kia vừa nói thứ bọn cô phát vi phạm lệnh cấm, Liên Quý nói không phải, thật ra cô càng có khuynh hướng tin tưởng đối phương hơn, nhân viên công tác trong chính phủ chắc chắn biết rõ chi tiết luật hơn.

Liên Quý ngắt điện thoại, Trần Tích lại bắt đầu khuyên, chẳng qua cô đã khuyên kiểu khác: “Liên Quý, cậu đừng đối nghịch với chính phủ, rất nguy hiểm.”

Liên Quý xụ mặt, “Tích Tích, cậu suy ngh cẩn thậnĩ một chút, nếu chúng ta vi phạm luật gì thật, sao bọn họ chỉ thu quạt thôi mà không trừng phạt tương ứng? Giáo dục phê bình đâu? Phạt tiền đâu? Đều không có! Bọn họ căn bản không có căn cứ để tịch thu!”

“Chắc là…… chuyện không nghiêm trọng lắm.” Trần Tích nhu nhược đoán, trong lòng cô nghĩ đến mà sợ, nghe Liên Quý nói như vậy, cô đột nhiên cảm thấy may mắn, may họ vẫn chưa bắt các cô lại.

Liên Quý cười lạnh lùng, hai tay ôm ngực, đầu óc vận chuyển nhanh. Không phải Tôn Tông Nam ra mệnh lệnh, cô tìm Tôn Tông Nam cũng vô dụng, giống như cô đi cầu tình anh không bằng, cô phải tìm Tôn Ngưỡng Bắc đối chất! Đồ ngụy quân tử này! Có dám ba mặt một lời với cô không! Giở thủ đoạn sau lưng thì nói làm gì!

“Tích Tích, cậu đi tìm Tôn Tông Nam đi, không phải sợ! Có chuyện gì thì đẩy hết lên người tớ, tớ phải đi lấy quạt về.” Liên Quý xuống xe, hùng hổ bước đi không quay đầu lại, để lại một mình Trần Tích đi đối mặt với Tôn Tông Nam.

Trước khi hiệp hội phân phát nhiệm vụ đi phát quạt đã nghiên cứu cẩn thận pháp luật rồi, cho nên Liên Quý nắm chắc mọi chuyện rồi, nhưng Trần Tích tự dưng bị cuốn vào chuyện này không biết gì, cô đăng ký ở chỗ bảo vệ đi vào, khẩn trương gõ cửa văn phòng Tôn Tông Nam.

Cấp dưới mới vừa nhận việc đẩy cửa ra, gặp Trần Tích, nhìn cô nhiều thêm một cái, tâm thần Trần Tích không yên, đi vào văn phòng.

Cửa mở ra, cảm giác áp bách làm người ta không thở nổi ập vào mặt, Trần Tích là Omega một nhu nhược không chịu nổi, cả người không tự chủ được run nhè nhẹ, “Tông Nam……”

Tôn Tông Nam vẫn ngồi ngay ngắn ở sau bàn làm việc như cũ, cả người liền cùng hắn khấu đến đỉnh cao nhất áo sơmi banh đến giống nhau khẩn, anh dùng phức tạp ánh mắt nhìn Trần Tích, nhìn bước lại gần, anh cầm cây quạt trên bàn lên ném vào trong lòng Trần Tích, Trần Tích không tiếp được, cây quạt “Bang” một tiếng rơi xuống mặt đất, Trần Tích xoay người lại nhặt lên.

“Bên trên có cái gì vậy?” Tôn Tông Nam đã biết rõ còn cố hỏi.

“……” Trần Tích há miệng thở dốc, không nói nên lời, thứ trong tay giống như một củ khoai lang nóng phỏng tay.

Không khí giống như ngừng lại, sự áp bách của Tôn Tông Nam càng ngày càng mạnh, Trần Tích trộm nhìn Tôn Tông Nam, hoảng sợ cúi đầu, nói nhỏ: “Gel tránh thai.”

Được lắm, Trần Tích biết thứ đó là gì, điều này càng không thể tha thứ. Trong mắt Tôn Tông Nam nổi lên lên sóng gió động trời, giọng nói như sóng gió:“Không muốn sinh con cho anh à?”

“Không! Em muốn—— Em muốn!” Trần Tích nằm mơ cũng muốn.

“Nhưng hành vi của em nói cho anh không phải vậy.” Tôn Tông Nam nói từng câu từng chữ. Người không biết không có tội, từ trước đến nay anh không công nhận câu này, nhưng nếu là chuyện Trần Tích không biết, anh có thể phá vỡ nguyên tắc của mình, tha cho cô, ngược lại, anh sẽ thấy tức giận gấp bội.

“Không phải, anh nghe em giải thích ——!” Trần Tích thật sự nóng nảy, tốc nói chuyện nhanh hơn, mà Tôn Tông Nam vẫn ngồi đến thẳng tắp đoan chính như cũ, giống một thẩm phán, anh nói: “Được, em nói đi.”

Anh cho cô một cơ hội.

“Lúc chiều em đi tìm Liên Quý, nhìn thấy cậu ấu ở trên phố phát quạt, em cho rằng cậu ấy đang làm thêm, cậu ấy nói cậu ấy đang làm công ích, em liền muốn giúp cô ấy phát xong quạt sớm một chút, em và cậu ấy sẽ đến…… chỗ khác.” Trần Tích muốn tránh từ “Tâm sự” , dừng một chút, nhưng mà đang nói nhanh tự nhiên tạm dừng cực kỳ mất tự nhiên.

Tôn Tông Nam chú ý đến mấy chữ “Chỗ khác?”

“Để ngồi xuống nói chuyện.” Trần Tích thay một từ khác.

Bây giờ Tôn Tông Nam không có tâm tư quản Trần Tích muốn nói gì với Liên Quý, anh bảo Trần Tích tiếp tục.

“Sau đó trời quá nóng em cầm lấy cây quạt lên quạt mới phát hiện ra bên mặt có dính một vật, ngay từ đầu em thật sự không biết trên cây quạt này có cái gì! Em còn tưởng rằng đó là khăn ướt, Liên Quý nói cho em biết đó là gel tránh thai.”

“Nếu em biết đó là cái gì, vì sao còn tiếp tục phân phát?” Tôn Tông Nam đánh gãy Trần Tích.

“Em……”

Câu hỏi của Tôn Tông Nam quá bén nhọn, Trần Tích không trả lời được, từ trước đến nay cô không suy xét vì sao mình phải làm, đều làm theo bản năng. Liên Quý nói với cô gel tránh thai dùng để bảo vệ Omega, cô liền tin, hoàn toàn không nghi ngờ.

Mồ hôi lập tức chảy ra cả người, Trần Tích sốt ruột nhưng không biết làm sao, cô nhìn Tôn Tông Nam chăm chú, chớp chớp mắt muốn khóc, anh không tin cô, từng giọt nước mắt to như hạt đậu trượt theo gương mặt xuống dưới, cô vội vàng dùng tay lau đi.

Tôn Tông Nam không biết tật xấu dễ tin người của Trần Tích, nhưng giờ phút này đáy lòng anh đã hoài nghi với lời nói và việc làm không đồng nhất của Trần Tích, trông cô không biết, nhưng thực ra là?

“Trần Tích, em thật sự không biết Liên Quý đang làm việc giúp hiệp hội xúc tiến nữ quyền O sao?” Tôn Tông Nam chủ động tung ra câu hỏi này, chờ xem phản ứng của Trần Tích.

“Em không biết……” Trần Tích vẫn còn lau nước mắt, nhưng làm như thế nào cũng không lau hết. Cô đắm chìn trong sự quẫn bách và khổ sở của mình, căn bản không ý thức được thâm ý che giấu trong những lời của Tôn Tông Nam.

Tôn Tông Nam im lặng một lúc lâu, sau đó nhìn chằm chằm Trần Tích không chớp mắt, Trần Tích không phát hiện ra, cô chỉ nghe thấy Tôn Tông Nam lạnh giọng phê bình cô: “Trần Tích, em nhìn xem tuần này em phạm vào bao nhiêu sai lầm rồi!”

Tôn Tông Nam lại đưa ra lựa chọn trong khoảng thời gian ngắn —— anh lựa chọn lại tin tưởng Trần Tích một lần nữa, cho nên anh thay đổi trọng điểm câu chuyện, từ hoài nghi chuyển sang tính sổ với cô.

“Ô……” Trần Tích khụt khịt một chút, sau đó chột dạ im lặng, tuần này cô……

Đầu tiên là gia nhập hiệp hội xúc tiến nữ quyền O đối lập với chính phủ, sau đó suýt chút nữa hại Tôn Tông Nam nhận hối lộ, hôm nay cô còn phát gel tránh thai vi phạm lệnh cấm ở trên đường, còn bị thu mất……

“Lại đây.”

“Nằm sấp xuống.”

Trần Tích giống như con rối gỗ, Tôn Tông Nam nói cái gì thì cô làm cái đó, cô vòng đến sau bàn làm việc, bò lên trên đùi Tôn Tông Nam. Tư thế này không dễ chịu chút nào, dù sao cô cũng là một người trưởng thành, tự dưng nằm sấp xuống, đầu lơ lửng trong không trung, rất gần mặt đất, hai chân không thể không cong xuống, suýt chút nữa liền quỳ trên mặt đất.

Trong chớp mắt váy bị nhấc lên Trần Tích có dự cảm Tôn Tông Nam sẽ làm cái gì đó, cô nhắm mắt lại, không nhìn văn phòng sạch sẽ sáng ngời.

Cô làm sai, cô nên bị phạt.

Cảm giác qυầи ɭóŧ bị kẹt vào kẽ mông không dễ chịu chút nào, gió lạnh điều hòa thổi thẳng tắp vào mông Trần Tích, cô co rúm lại một chút.

“Bang!” Sau tiếng vang giòn vang là sự đau đớn lan tràn, Trần Tích không nhịn được khóc lên một tiếng, sau đó lập tức thu hồi tiếng khóc lại, không phải Tôn Tông Nam đang tán tỉnh với cô, mà anh thật sự rất tức giận, cô không thể khóc.

“Biết mình sai chỗ nào chưa?” Tôn Tông Nam lại nói, chỗ bị đánh đau đớn gấp bội.

Trần Tích cắn môi, nhẹ nhàng “Ô” một tiếng đáp lại, cô không dám há mồm, sợ mình khóc thành tiếng tới, nước mắt giống như chuỗi vòng ngọc trai bị đứt rơi xuống mặt đất, bị thảm màu tối hút vào, cô nắm chặt một góc quần tây của Tôn Tông Nam.

Cô biết sai rồi, cô thật sự đã biết……

Nếu trừng phạt có thể làm cho Tôn Tông Nam nguôi giận thì cô nguyện ý……

Cánh mông tuyết trắng từ màu hồng phấn chuyển thành màu đỏ sưng lên, anh đánh mông cô mười cái, Tôn Tông Nam không mềm lòng, anh đánh xong tay trái đều rát.

Nhìn màu sắc và độ dày của cánh mông đều biến đổi, Tôn Tông Nam lạnh lùng nói: “Về sau đừng đi cùng Liên Quý nữa, ngồi xuống bên cạnh chờ anh.”

Không có ai đỡ, Trần Tích quỳ xuống mặt đất trước, mới chậm rãi đỡ bàn đứng lên, Tôn Tông Nam cũng không thèm nhìn cô.

Trần Tích đờ đẫn kéo qυầи ɭóŧ ra khỏi kẽ mông, cô cũng không cảm cảm thấy thẹn, chỉ thấy mông đau nóng rát.

Cô đi đến bên cạnh ngồi xuống sô pha, sô pha rõ ràng rất mềm, nhưng cô lại đau đến nỗi kêu thành tiếng.