Chương 13: Trùng hợp

Buổi trưa nóng bức hai người ôm nhau ngủ trong phòng điều hòa tối tăm, vứt hết phiền não đi, cùng nhau trải qua thời gian tốt đẹp nhưng chỉ tiếc là khoảnh khắc này quá ngắn, chưa đến một giờ Trần Tích liền trở mình tỉnh giấc.

Tôn Tông Nam vẫn còn đang ngủ, cô im lặng lẳng lặng nằm trong chăn.

Cô vẫn còn hơi khó xử, tìиɧ ɖu͙© cũng không thể xóa bỏ đi chuyện giữa trưa cô đã cãi nhau với Tôn Tông Nam, hơn nữa trong lòng cô còn nhớ mãi con vật nhỏ kia, nó bị đưa về vườn quốc gia hay là cửa hàng thú cưng?

Đến khi Tôn Tông Nam tỉnh lại, mặt trời đã ngả về tây nhưng ánh mặt trời vẫn nóng rực như cũ, Trần Tích mặc váy cotton rộng thùng thình đang ở ban công giặt tay quần áo của mình và Tôn Tông Nam, mới một lúc mà phía sau lưng cô đã ướt đẫm. Cô không nên giặt quần áo vào lúc này, nhưng không hiểu sao cô không muốn dính lấy Tôn Tông Nam, cô cần yên lặng một chút ngẫm nghĩ một số chuyện.

Máy giặt đang giặt vỏ chăn, một cơn gió nhẹ thổi qua làm lông của con gấu bông phía sau cô khẽ bay, trong tiểu khu cực kỳ yên tĩnh, Trần Tích nhìn ra phương xa đến xuất thần.

Vì sao cô cãi nhau với Tôn Tông Nam? Bởi vì con hồ ly kia hả? Chỉ là bởi vì con hồ ly kia thôi hả? Có lý do khác sâu sắc hơn không, Trần Tích không nghĩ ra, cô chỉ biết rằng họ đã cãi nhau hơn một lần trong tuần này, nghĩ lại liền thấy thật đáng sợ, đây là chuyện trước đây chưa bao giờ xảy ra.

Trần Tích nhớ lại mỗi khi bọn họ tới cãi nhau cô đều sẽ người dịu dàng, mềm mỏng đến nỗi làm Tôn Tông Nam không thể tức giận nổi, rồi lại hối lộ anh một chút, chuyện không thoải mái liền tan biến, chiêu này rất có hiệu quả, nhưng vì sao mới dùng một hai lần đã mất hiệu lực?

Cô máy móc vò quần áo, trong đầu chậm rãi suy nghĩ cuối cùng đã đưa ra kết luận: Mọi vấn đề lúc trước không…… sắc bén như thế này. Vấn đề trước kia đều là “Không được mặc váy ngắn ra ngoài đường” “Trừ lúc ngủ, ở nhà phải mặc nội y” toàn mấy chuyện vụn vặt trong cuộc sống, Tôn Tông Nam trầm giọng xuống nói, cô sửa lại một số thói quen là được. Nhưng chuyện trong tuần này không giống như vậy. Không phải chỉ cần cô thay đổi là có thể giải quyết được, hơn nữa ngay từ đầu trong đầu cô đã tồn tại rất nhiều mâu thuẫn.

Là cô đã không nghe lời sao?

Trần Tích tự hỏi, lại không thể tự trả lời, bởi vì cô không cảm thấy mình có gì thay đổi.

Khi cô không thể tự suy nghĩ kỹ, cô nghĩ đến Liên Quý.

Cô muốn tìm Liên Quý tâm sự, có một số chuyện chỉ thích hợp nói với bạn bè.

Bữa tối là Trần Tích nấu, cô nấu một nồi cà ri bò to, rưới lên cơm. Tôn Tông Nam vừa ăn đã nhíu mày, anh không thích có nhiều topping cứng như vậy giống y như lẩu thập cẩm vậy. Nhưng anh suy nghĩ đến tâm trạng của Trần Tích đang thất thường, anh không nói Trần Tích cũng không phát hiện, hồn cô như treo trên cành cây, cầm thìa ăn từng thìa một.

Sau khi ăn xong Tôn Tông Nam rủ cô xem phim ở nhà, hai người sóng vai ngồi ở trên chiếu tatami, xem hình chiếu trên tường.

Tôn Tông Nam chọn một bộ phim tình yêu kinh điển, khiêu da^ʍ nhưng không phản cảm, buồn nhưng không uỷ mị, bộ phim này giới hạn độ tuổi nên Trần Tích chưa xem bao giờ.

Nhân vật chính trong phim bởi vì một số lý do khách quan mà chia ly rồi lại gặp lại, mỗi lần gặp lại đều liều chết triền miên, tình yêu ngày càng sâu đậm, mắt Trần Tích ươn ướt, Tôn Tông Nam lại ôm lấy cô rồi hôn.

Trong bóng đêm hai đầu lưỡi giao triền, hơi thở của bọn họ quyện lại với nhau, A và O xứng đôi vừa lứa.

Nửa ngày thứ hai trôi qua thật ấm áp và bình lặng, ngày hôm sau đã đến.

Buổi tối Trần Tích định về ký túc xá để nói chuyện với Liên Quý, trùng hợp buổi chiều Tôn Tông Nam cũng có việc, ăn cơm xong liền đến tòa nhà chính phủ, Trần Tích không có việc gì làm, liền gọi điện thoại cho Liên Quý, hỏi cô đang ở đâu.

“Lạ nha lạ nha Tích Tích, cuối tuần cậu cãi nhau với Tôn Tông Nam giờ ân ân ái ái rồi lại muốn tìm tớ cơ à? Tớ có nghe nhầm không?!” Nhận được điện thoại Liên Quý cảm thấy không thể tin được, Trần Tích luôn hận không thể dính lên người Tôn Tông Nam. Có mỗi hai ngày cuối tuần còn muốn chia nửa ngày cho cô á?

Đối mặt với lời trêu chọc của Liên Quý, Trần Tích ngượng ngùng:“Cậu đang ở đâu, tớ đến tìm cậu.”

“Bổn tiểu thư không rảnh!” Oán hận chất chứa đã sâu nên Liên Quý ngạo kiều, từ khi Trần Tích và Tôn Tông Nam quen nhau, cuối tuần cô hẹn đi dạo phố cũng không thấy đâu, bây giờ Trần Tích lại đi cầu xin cô à, hừ hừ!

Trần Tích: “……”

Đầu kia điện thoại có rất nhiều người đang nói chuyện, Trần Tích hỏi Liên Quý đang làm gì, Liên Quý không nói, thần thần bí bí:“Tớ đang đi công tác, buổi tối về ký túc xá rồi nói.”

“Từ từ, từ từ đã!” Giọng điệu Trần Tích thấp hèn nói:“Cậu đang ở đâu? Tớ có chút việc.”

Liên Quý cảm thấy giọng điệu của Trần Tích không đúng lắm, nói địa chỉ ra.

Trần Tích tỏ thái độ lấy lòng, mang cho Liên Quý một chai trà trái cây và một túi bánh ngọt, sau khi xuống taxi, cô đã kinh ngạc khi nhìn thấy Liên Quý đang đứng ở bên đường phát quạt giấy.

Cô đi đến bên cạnh Liên Quý, hỏi cô: “Liên Quý, gần đây cậu…… Thiếu tiền hả?” Nếu thiếu tiền thì Liên Quý có thể mượn cô mà, không cần phải làm công việc vất vả như vậy.

“Không phải.” Liên Quý nhận chai trà trái cây, dùng miệng xé lớp màng plastic bọc bên ngoài ống hút rồi cắm ống hút xuống: “Tớ đang làm công ích!”

Giọng điệu tự hào.

“À” Trần Tích nghĩ, mình đứng ở bên cạnh nói chuyện không cũng không được nên chủ động nhận việc: “Phát hết là xong à? Để tớ giúp cậu! Trời nóng quá.”

“Được.” Liên Quý nhét một chồng quạt trên tay vào trong lòng Trần Tích, lại lấy ra một chồng từ trong cặp sách, dặn dò: “Chỉ phát cho nữ thôi, không phát cho nam.”

Trần Tích khó hiểu:“Vì sao?”Có cần phải kì thị đến như vậy không? Phát quạt còn phân biệt nam nữ nữa?

Liên Quý cười tủm tỉm:“Cậu đừng quan tâm, phát nhanh đi, chúng ta vừa nói chuyện vừa phát.”

Vì thế Trần Tích liền kể chuyện hôm qua, đang nói thì có một Alpha nam bị các cô hấp dẫn, đi đến cầm quạt, Liên Quý không nói một lời đuổi anh ta đi, Trần Tích chỉ có thể ngượng ngùng cười với bọn họ, sau đó có người dứt khoát nói: “Anh không cần quạt, mỹ nữ có thể để lại phương thức liên lạc không?”

“Lăn!” Liên Quý càng không khách khí.

Trần Tích bỏ đầu đuôi câu chuyện nhanh chóng kể hết, hỏi Liên Quý: “Cậu cảm thấy là tớ vô cớ gây rối à?”

Liên Quý xác nhận với Trần Tích: “Tôn Tông Nam đang bàn chuyện thật à? Cậu có nghe rõ không?”

Trần Tích gật đầu:“Có, người kia luôn đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm của mình, Tôn Tông Nam chỉ ra rất nhiều vấn đề, sau đó người kia nói sẽ cải tiến.”

“Tích Tích, có phải cậu bị con hồ ly tinh kia mê hoặc không?” Lúc này Liên Quý không thiên vị Trần Tích, cô đã sớm đoán được lý do Trần Tích và Tôn Tông Nam cãi nhau. Nhưng khi nghe xong, cô phát hiện mình đã tự ý bôi đen Tôn Tông Nam. Cô trực tiếp chỉ ra sai lầm của Trần Tích: “Cậu không phát hiện người kia đang đút lót à? Tặng con hồ ly kia để thay cho tiền đấy.”

“Ôi……” Trần Tích hít hà một hơi, cho nên cô đã trách nhầm Tôn Tông Nam rồi? Trời ạ, thật may cô không thu nhận con hồ ly kia, nếu không Tôn Tông Nam đã bị cô hại rồi, sao cô lại ngu ngốc như vậy!

Hôm qua cô có tâm lý muốn đi chơi, nhưng không ngờ rằng ở những nơi như vườn thú cũng có người muốn đút lót.

“Nhưng Tôn Tông Nam cũng có vấn đề!” Liên Quý không buông tha bất cứ cơ hội gì để chửi bới Tôn Tông Nam: “Anh ta biết người kia mời anh ta đi vườn bách thú mà còn đi, chứng tỏ anh ta cũng có tâm tư bất chính.”

Những lời này Trần Tích không nghe vào, bây giờ cô chỉ muốn đi tìm Tôn Tông Nam để nhận sai. Cô đã giác ngộ rồi. Tôn Tông Nam không sai, người sai là cô! Vì buổi sáng cô khóc nên Tôn Tông Nam mới dẫn cô đi vườn bách thú!

Tâm tình Trần Tích lại hạ xuống, cô bắt đầu thất thần, vốn dĩ nên phát quạt cho hai Omega, nhưng phần lớn người đi lên đều là nam, các cô phải chọn nữ để phát, nên càng phát chậm hơn.

Trần Tích nghịch cây quạt, trời quá nóng, mặt cô đều là mồ hôi, cô cầm một cây quạt quạt hai cái, cô liền phát hiện ra một vấn đề.

“Liên Quý, sau cây quạt này dán cái gì vậy? Khăn ướt à?”

Có một hộp hình chữ nhật dán ở sau cây quạt, Trần Tích đơn thuần nên trực tiếp liên tưởng đến mùa hè chảy nhiều mồ hôi cần khăn ướt để lau.

“Suỵt!” Liên Quý thì thầm với Trần Tích:“Cậu nói nhỏ thôi. Đó là gel tránh thai.”

“!”Trần Tích trừng to mắt, cô nhìn thấy bốn chữ nhỏ:“Gel tránh thai” ở trên bao bì thật, ghi rõ ràng như thế nên cô vừa thấy đã hiểu. Công ích cái gì cơ chứ! Cô vội vàng gấp quạt lại không để ý nữa.

“Này…… Vì sao lại phát cái này?” Trần Tích cũng nói nhỏ đi.

Liên Quý giải thích: “Để bảo vệ Omega, những Omega bị mang thai ngoài ý muốn rất đau khổ.” Liên Quý nói đạo lý: “Nó cũng có thể khử trùng và giảm lây lan bệnh tật, Beta cũng có thể dùng.”

Thật ra không phải Liên Quý đang làm công ích, cô đang làm việc giúp hiệp hội, hiện nay trên thị trường có rất ít gel tránh thai, bởi vì gel tránh thai sẽ làm giảm năng suất sinh sản, ảnh hưởng đến sự tăng trưởng dân số, dẫn tới rất nhiều Omega trẻ tuổi chưa nhìn thấy gel tránh thai bao giờ, và không hiểu cách sử dụng, bởi vậy hiệp hội bảo hội viên đến các hiệu thuốc khác nhau trên phố phân phát, hy vọng có thể cung cấp nhận thức cho Omega về cách tránh thai.

Liên Quý cho rằng hành động này rất có ý nghĩa, Trần Tích cực kỳ xấu hổ, cô không ngờ sẽ có một ngày mình ở trên phố phát…… Gel tránh thai. Làm sao bây giờ, cô rất muốn ném đồ xuống chạy lấy người.

“Tích Tích, cậu đang làm việc tốt đấy cậu biết không? Không phải xấu hổ!”

Sau khi biết được sự thật Trần Tích càng không tích cực, cô ngượng ngùng đi lên đưa quạt cho người khác, Liên Quý cổ vũ cô.

“Cậu cứ coi cái này là quạt bình thường thôi! Phát nhanh đi.”

Có một học sinh tiểu học đeo cặp sách muốn xin Trần Tích cây quạt, Trần Tích đang định gỡ gel tránh thai ra rồi đưa quạt cho cậu bé, đột nhiên có người gọi tên Trần Tích, Trần Tích nghe thấy tiếng gọi nhìn lại, ngây dại.

Anh trai Tôn Tông Nam đang đứng…..cách đó vài bước.

Cô xong đời rồi, xong đời rồi!

Tim Trần Tích nhảy lên mặc kệ học sinh tiểu học lấy mấy cái quạt trong tay cô, cô nỗ lực giữ mấy cái quạt rơi lộn xộn lại, nhìn về phía anh trai Tôn Tông Nam ca ca.

Tôn Ngưỡng Bắc đi nhanh đến chỗ Trần Tích, biết rõ rồi nhưng vẫn cố hỏi: “Em đang làm cái gì vậy?”

“Anh hai.” Trần Tích muốn khóc, tự nhiên cô lại đυ.ng phải anh trai Tôn Tông Nam vào lúc này:“Em…… Em đang phát quạt……”

Tôn Ngưỡng Bắc rất giống Tôn Tông Nam, không chỉ bề ngoài mà khí chất cũng giống, trên người bọn họ đều tản ra hơi thở Alpha không thể bỏ qua. Anh cúi đầu nhìn cây quạt trên tay Trần Tích, lời nói có ý suy đoán: “Phát quạt hả?”

Trần Tích chột dạ, cũng không dám nhìn vào mắt Tôn Ngưỡng Bắc: “Vâng……”

Tôn Ngưỡng Bắc nhìn Liên Quý cách đó vài bước một cái, lại hỏi: “Đang làm công hả?”

“Không phải.” Trần Tích đoán Tôn Ngưỡng Bắc không thích Omega xuất đầu lộ diện, nhưng cô cũng không biết nên giải thích như thế nào, liền nói: “Em đang làm hoạt động…… câu lạc bộ.”

Tôn Ngưỡng Bắc gật đầu, tốt bụng nói: “Phát xong chưa? Đưa cho anh một cái đi.”

Đừng >
Trong lòng Trần Tích mâu thuẫn muôn phần, nhìn thấy Tôn Ngưỡng Bắc đưa tay ra rồi, cô không dám không đưa cho anh.

Tôn Ngưỡng Bắc nắm một góc của cây quạt, Trần Tích nắm chặt lấy cây quạt không bỏ, Tôn Ngưỡng Bắc dùng lực giật lấy, trầm giọng nói: “Trần Tích.”

Giọng điệu kia cực kỳ giống lúc Tôn Tông Nam không vui, Trần Tích run lên.

Tôn Ngưỡng Bắc nhìn thấy tay Trần Tích run rẩy, còn quan tâm cô: “Có phải em ốm rồi không? Chỗ này nắng chói chang lắm, em đến chỗ râm mát nghỉ một lát đi, đừng vì hoạt động của câu lạc bộ mà không màng đến sức khỏe của mình.”

“Em không sao…… Cảm ơn anh hai.” Cây quạt bị rút ra, Trần Tích lập tức như bị rút đi nửa linh hồn.

Tôn Ngưỡng Bắc tạm biệt Trần Tích, Liên Quý đứng cách cô vài bước không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ bất mãn hỏi Trần Tích: “Sao cậu lại phát cho một Alpha!”

Trần Tích sụp vai nói: “Liên Quý, tớ xong đời rồi, tớ xong đời rồi, đó là anh trai Tôn Tông Nam.”

“Vãi……” Liên Quý cũng không biết nói gì, sao lại xui xẻo như vậy? Cô an ủi Trần Tích, “Không sao đâu, nhìn anh ta không phải là người lắm mồm, khí chất trầm ổn! Rất có mị lực!” Cô hiếm khi khen Alpha nam.

Trần Tích lắc đầu, cô có dự cảm Tôn Ngưỡng Bắc sẽ nói cho Tôn Tông Nam biết, nếu chỉ là một cây quạt thì không sao, nhưng quan trọng là trên cây quạt có gel tránh thai.