Chương 15: Quan tâm

Editor: Sườn xào chua ngọt

Trong văn phòng im ắng, Trần Tích trộm nằm sấp xuống, khi cảm xúc chết lặng kia rút đi, cơn đau đớn lại tràn ra, cô khó có thể duy trì dáng ngồi.

Sô pha chặn tầm mắt Trần Tích, cô không nhìn thấy Tôn Tông Nam đang nhìn chằm chằm tay trái đến xuất thần.

Trước mắt anh là lòng bàn tay đã đỏ lên, trong đầu anh là cánh mông đỏ của Trần Tích, màu đỏ chói mắt làm Tôn Tông Nam rất khó rời sự chú ý vào tập văn kiện được.

Lực tay trái nhỏ hơn lực tay phải—— Tôn Tông Nam nhìn thoáng qua chỗ Trần Tích, không nhìn thấy người, nhưng anh nghe thấy tiếng cô hít nước mũi.

Cô vẫn còn đang khóc.

Tôn Tông Nam nhắm mắt đè huyệt Thái Dương lại, anh đã quen Trần Tích 8 năm rồi, mà Liên Quý còn biết Trần Tích sớm hơn cả anh, các cô chơi từ nhỏ đến lớn, Trần Tích rất quý một người bạn tốt như vậy, Tôn Tông Nam biết anh không thể tách hai người ra được, bởi vậy lúc anh thấy bất mãn như thế nào với Liên Quý, anh cũng không bắt Trần Tích tuyệt giao với Liên Quý.

Nếu ở cùng Liên Quý lâu thêm nữa, Trần Tích có thể làm bao nhiêu chuyện nữa? Tôn Tông Nam không dám nghĩ, vì tương lai anh chỉ có mau chóng khiến Trần Tích dọn ra khỏi ký túc xá, lấy không gian ngăn cách hai người, mà nội quy trường học quy định cho nữ Omega dọn ra khỏi ký túc xá là: Đã kết hôn.

Cho nên chuyện kết hôn này là chuyện cần thiết nhất, tốt nhất là nên làm sau khi Trần Tích đến kỳ động dục lần đầu tiên.

Tôn Tông Nam chậm rãi thở ra một hơi, cúi đầu xem văn kiện.

#

“A……”

“Tích Tích, cậu không sao chứ?” Liên Quý nghe thấy tiếng Trần Tích phát ra tiếng hút không khí lần thứ ba.

Buổi tối sau khi về ký túc xá, hai người không nói chuyện đã xảy ra với nhau, Trần Tích không có mặt mũi nói, còn Liên Quý giống như chuyện lúc chiều chưa từng xảy ra, yên tĩnh đến lạ thường.

“Không có chuyện gì.” Trần Tích thật cẩn thận bò lên trên giường, trong ký túc xá không có thuốc mỡ, khi cô tắm đã chườm nóng mông rồi, nhưng vẫn cực kỳ đau đớn.

Vẻ mặt Liên Quý hoài nghi:“Tôn Tông Nam đã…… Làm cái gì với cậu đúng không?” Liên Quý hiểu sai, cho rằng Tôn Tông Nam trừng phạt Trần Tích ở trên giường. Bây giờ cô không ấu trĩ giống như trước kia nữa, cô sẽ không nói xấu về Tôn Tông Nam nữa, điều cô muốn làm là thay đổi tư tưởng của Trần Tích.

“Không phải, tớ…… bị trượt ngã một cái thôi.” Trần Tích rầu rĩ nói. Đây là lần Tôn Tông Nam phạt cô nặng nhất, cô có thể thấy được anh tức giận bao nhiêu, lúc ăn cơm cũng ăn qua loa, ăn xong liền trực tiếp đưa cô về ký túc xá, không nói một câu đã nghênh ngang rời đi.

Trần Tích cầm lấy di động, gửi một câu: Em biết sai rồi, em xin lỗi. Cô đợi rất lâu cũng không thấy anh trả lời. Liên Quý cũng không tiếp tục nói chuyện nữa, Trần Tích chỉ có thể cưỡng bách mình đi ngủ.

Khi thức dậy sẽ không có chuyện gì, thức dậy đã là một ngày mới, tất cả mọi thứ sẽ trở lại một lần nữa, Trần Tích tự an ủi mình.

Đi vào giấc ngủ cũng không khó khăn, nhưng sau khi ngủ cô vô thức động vào chỗ đau rồi tự tỉnh, cô ngủ không an ổn, nửa đêm mở mắt nhìn trần nhà ký túc xá đen như mực, không nhịn được lại gửi một tin nhắn cho Tôn Tông Nam: Em đau quá.

Trên người đau, trong lòng cũng đau, Tôn Tông Nam không để ý đến cô.

Cô trộm rơi vài giọt nước mắt, chỉ có gối đầu biết.

Buổi sáng cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, khi ngồi lên bồn cầu thì lập tức tỉnh, cô nhìn chỗ bị thương qua gương, có một dấu tay màu đỏ chói mắt, rất xấu.

Di động vẫn không nhận được tin nhắn nào, Trần Tích hơi thất vọng.

Cô đứng phát ngốc ở trước bàn, 7 giờ đúng, di động vang lên, là một cuộc điện thoại xa lạ bảo cô xuống lầu lấy cơm hộp.

Cô có đặt cơm hộp đâu?

Trần Tích thay quần áo rồi chậm rãi đi xuống lầu, ngoài cửa ký túc xá có một anh shipper giao cơm hộp, sau lưng áo còn có ba chữ: Bàn chân lớn.

“Chào anh.” Trần Tích đi đến bên cạnh anh shipper giao cơm hộp.

“Em là Trần Tích hả? Thuốc của em.” Anh shipper giao cơm hộp đưa một túi nilon cho Trần Tích.

“Thuốc của em hả?” Trần Tích không rõ: “Em có đặt đâu.”

“Đúng vậy, không phải em đặt, nhưng người nhận là em, em ký tên giúp anh đi, cảm ơn.”

Trần Tích ký tên xong, mở túi nilon thuốc ra xem, là một lọ thuốc mỡ nho nhỏ.

Cô vừa đi về vừa nghĩ, thật là kỳ lạ, là Liên Quý mua hả? Chỉ có cô biết thôi mà…… A a a a, cô đột nhiên phản ứng lại, là Tôn Tông Nam đặt, anh đã tha thứ cho cô rồi!

“Em đã nhận được thuốc rồi ❤❤.” Tâm trạng Trần Tích tốt lên trong nháy mắt, gửi một tin nhắn cho Tôn Tông Nam.

Cô về ký túc xá trốn vào trong phòng vệ sinh bôi thuốc, mùi rất khó ngửi, nhưng vì có thể tốt lên, cô chỉ có thể để bạn học ngồi bên cạnh cô chịu thiệt.

Mông lạnh như băng, nhưng hiệu quả của thuốc cũng không nhanh như vậy, Trần Tích vẫn đứng ngồi không yên, Liên Quý hỏi thẳng cô: “Rất nghiêm trọng sao? Tớ đi cùng cậu đến bệnh viện khám nhé.” Trần Tích lắc đầu, giống như có lý do gì khó nói.

Buổi sáng câu lạc bộ lịch sử có một hoạt động, chủ đề hoạt động là “Chia sẻ một sự kiện lịch sử bạn thích nhất”. Câu lạc bộ này có nhiều người, chắc chắn hôm nay tất cả mọi người sẽ chưa chia sẻ hết, Trần Tích còn đang bận xử lý vấn đề tình cảm, vẫn còn chưa chuẩn bị sự kiện lịch sử muốn chia sẻ, mà hôm nay Liên Quý muốn lên nói.

Trần Tích nằm bò nghe Liên Quý nói, cô diễn thuyết gia rất có khí chất, giọng điệu cũng có nhịp điệu: “Hôm nay tôi muốn chia sẻ về chủ đề 《 Biện pháp bảo vệ cho Omega vị thành niên 》 bộ pháp luật đã làm việc này trong lịch sử đã bảo vệ Omega vị thành niên trong lúc nguy hiểm, nó cũng liên quan mật thiết đến chúng ta……”

Liên Quý đã dùng phương pháp bộ pháp luật đã đặt ra để khıêυ khí©h Tôn Tông Nam —— Trần Tích không khỏi tưởng tượng đến.

Trên màn hình chiếu nội dung《 Phương pháp bảo vệ Omega vị thành niên》:

1. Cấm thành hôn với Omega vị thành niên;

2. Cấm phát sinh quan hệ tìиɧ ɖu͙© với Omega vị thành niên;

3. Cấm thông rót tin tức tố vào tuyến thể đánh dấu Omega vị thành niên;

……

Trần Tích nghiêm túc xem, bảo đảm không xúc phạm đến Tôn Tông Nam.

“Trước năm 689, Omega vị thành niên mang thai và kết hôn không phải là một chuyện hiếm lạ, nhưng mà càng ngày càng nhiều hành vi bạo lực gia đình diễn ra thu hút sự chú ý của các nhà xã hội học, sau khi bọn họ điều tra phát hiện ra trong số Omega vị thành niên đã kết hôn có 78% người sau khi kết hôn chưa đến ba năm đã thất vọng với hôn nhân.”

“Mà sự kiện thúc đẩy câu chuyện này lên đến đỉnh điểm là vợ của một vị đại sứ quán vì muốn giải trừ đánh dấu trên người mà đã gϊếŧ chết chồng của mình, một khi Alpha tử vong, đánh dấu trên người Omega sẽ tự động biến mất, vị Omega này là một người trong 78% đó, hơn nữa khi đó nỗi hận của cô ấy đã đạt đến đỉnh điểm.”

Trên màn hình xuất hiện tờ báo lúc ấy và hình ảnh chụp chung của đôi vợ chồng kia, trên ảnh hai người đều mỉm cười, căn bản không nhìn ra có gì không ổn, Trần Tích cảm thấy hoảng hốt, không dám nhìn nhiều.

“Tin tức này dẫn đến các nhà xã hội học gia đề nghị đưa ra 《 Phương pháp bảo vệ Omega vị thành niên, vô số Omega đã tự phát biểu tình trên phố yêu cầu pháp luật……”

Logic của Liên Quý rất rõ ràng, sau khi nói xong còn tổng kết lại: “Từ một sự kiện trong lịch sử chúng ta có thể nhìn ra luật pháp còn nhiều lạc hậu, cần mọi người thúc đẩy, mà, pháp luật còn có rất nhiều những thứ không hoàn thiện cho Omega, chờ chúng ta phát hiện, thậm chí dũng cảm chỉ ra những sai lầm.”

Liên Quý chia sẻ xong được toàn trường vỗ tay nhiệt liệt nhất, cô cười trở lại chỗ ngồi, Trần Tích nói nhỏ: “Cậu nói tốt thật, không chán một chút nào luôn.” Văn hay tranh đẹp, còn có chuyện xưa.

“Nghe vào được thì tốt.” Liên Quý không buông tha bất cứ một cơ hội truyền bá tư tưởng nào.

Người tiếp theo đã lên sân khấu, nói rất nhỏ, bên dưới sân khấu ồn ào, Trần Tích cũng tạo ra một tiếng ồn ào: “Nhưng trong bức ảnh kia, rõ ràng bọn họ rất ân ái.”

“Bức ảnh kia bọn họ chụp lúc vừa kết hôn.” Liên Quý giải thích:“Omega chưa trưởng thành bị Alpha câu mất hồn, có một chút áp bức khiến cô ấy nhìn rõ bộ mặt thật của đối phương, yêu cũng liền biến thành hận, Tích Tích, cậu đừng kết hôn quá sớm nha, còn có đừng có thai khi chưa kết hôn, Omega này có thai nên mới vội vàng kết hôn.”

Liên Quý có ý ám chỉ, nhưng Trần Tích lại im lặng, cô nghĩ thầm: Cô đã biết Tôn Tông Nam rất lâu rồi. Cô cũng biết bộ mặt thật của anh rồi, lúc tức giận siêu cấp đáng sợ, lúc dịu dàng lại làm người ta say mê, nhưng lúc ở trên giường…… Rất xấu rất xấu.

Đến nỗi chưa kết hôn đã có thai, bây giờ cô còn chưa thể tưởng tượng được, cô cũng chưa từng làʍ t̠ìиɦ chân chính với Tôn Tông Nam sao có thể có thai được?

Sau khi tan học Liên Quý đi bộ chậm rãi với Trần Tích, hai người đã thống nhất cùng đi đến cantin, Trần Tích đột nhiên dừng bước chân lại, nhìn thẳng về phía trước.

“Tích Tích?” Liên Quý nhìn theo tầm mắt Trần Tích, đám đông chen chúc bị một chiếc xe thương vụ màu đen chia làm hai nhóm, vốn dĩ đường không rộng, khi tan học lại có nhiều người, sao chiếc xe này sao lại làm như thế này?

Trần Tích rút tay ra khỏi khuỷu tay Liên Quý, vẻ mặt có thể nói là *kinh hỉ, hai mắt cô tràn ngập ánh sáng, nói: “Liên Quý, tớ không thể đi ăn cơm cùng cậu được rồi, Tông Nam đến tìm tớ rồi.”

*Kinh hỉ: Bất ngờ vui vẻ

“Đi đi.” Liên Quý đã quen bị bỏ rơi, cũng không thấy sao: “Đúng lúc bảo anh ta đưa cậu đi khám đi.”

Trần Tích kích động, khi ngồi vào trong xe Tôn Tông Nam quên mất dùng lực mạnh, khi đặt mông ngồi xuống cả người đau đến mức nhảy lên.

Trên ghế dựa có một cái đệm chuỗi hạt, cứng muốn mạng cô!

Tôn Tông Nam nhìn Trần Tích đang nhe răng một cái, không nói gì, ngược lại hướng ánh mắt ra bên ngoài cửa sổ xe, kiên nhẫn chờ đợi học sinh tan học tản đi.

Trần Tích nhìn thấy Tôn Tông Nam vốn dĩ muốn tươi cười, nhưng không ngờ được vẻ mặt chân thật lại vặn vẹo như vậy, vì muốn thay đổi cô hờn dỗi một tiếng “Tông Nam”, nhưng Tôn Tông Nam không lên tiếng.

Anh vẫn còn tức giận hả? Trần Tích ngoan ngoãn ngồi ổn định lại, không ngừng ngắm Tôn Tông Nam, hôm nay cô muốn tranh thủ thể hiện mở ra một thế giới mới.

Đỗ xa tại chỗ đợi mười phút, trên đường không còn nhiều học sinh nữa, chân Tôn Tông Nam dẫm chân ga, lái xe đến một chỗ yên tĩnh trong trường học, dừng xe ở dưới bóng cây, mở hộp cạnh tay lái ra tìm kiếm cái gì đó, Trần Tích nhìn chằm chằm.

“Ngả ghế ra, bò lên,cởϊ qυầи lót ra.” Tôn Tông Nam mở miệng khiến cho Trần Tích phát ngốc, đến khi cô nhìn thấy đồ Tôn Tông Nam lấy ra giống cùng y như cái buổi sáng cô nhận được thì đã hiểu ra.

“Em bôi thuốc rồi.” Trần Tích không muốn cởϊ qυầи lót ở trong xe, cô có bóng ma tâm lý.

Tôn Tông Nam giật nhẹ môi:“Em bôi như thế nào?”

Trần Tích tỏ ra ngây thơ như đúng rồi, Tôn Tông Nam thở dài một hơi trong lòng, giải thích: “Thuốc này không phải chỉ bôi lên là được đâu, phải xoa xoa mới được.”

Anh đoán Trần Tích sẽ không xoa, tay cô không tiện, cô cũng sẽ không nhờ Liên Quý xoa, bởi vì vết thương ở trên mông nên cô không mở miệng được.

Anh có thể tìm người đưa thuốc cho cô, nhưng không thể tìm người giúp xoa mông Trần Tích, trừ khi anh chết.

“Mau cởi ra.”

Trần Tích vẫn cọ tới cọ lui, giằng co với Tôn Tông Nam:“Có thể không…… Có thể không cởϊ qυầи lót không?”

Tôn Tông Nam trừng mắt nhìn Trần Tích, giọng Trần Tích nhỏ xuống, bồi thêm một câu: “Như ngày hôm qua vậy……” Không phải không cởi cũng có thể sao?

Nghĩ đến tin nhắn lúc rạng sáng, Tôn Tông Nam thuận theo ý của Trần Tích, nhét qυầи ɭóŧ vào rãnh mông cô, rồi vén váy đồng phục lên, tìm chỗ bị thương. Vết bầm tím đen trên làn da cô chiếu vào trong mắt anh, đáy mắt anh hiện lên một cảm xúc mềm mại.

“Đau, đau! Nhẹ thôi!” Tôn Tông Nam bóp thuốc mỡ ra tay, đi vào trong làn váy, lòng bàn tay dùng sức xoa cánh mông bị thương, Trần Tích cảm thấy đau đớn không kém lúc Tôn Tông Nam đánh cô.

“Chịu đựng!” Hôm nay Tôn Tông Nam dùng tay phải.

“A —— ô.” Trần Tích cắn ngón tay, nhíu mày, nước mắt chảy ròng ròng, cô rất muốn bò lên phía trước, bò ra ghế sau, thoát khỏi sự tra tấn này.

“Được chưa? Sẽ nóng lên đấy!”

“Ô, em không chịu nổi!”

Trần Tích hết lần này đến lần khác hét lên, cho đến khi cảm giác nóng lạnh đồng thời xuất hiện trong lòng bàn tay anh, Tôn Tông Nam mới dừng tay.

“A……” Mông lập tức được giải phóng, Trần Tích nằm bất động, mồ hôi trên lưng túa ra.

Tôn Tông Nam cử động cổ tay, lấy hai tờ khăn giấy ra, vén làn váy cô lên, lau khô vệt thuốc mỡ vẫn còn dính trên mông Trần Tích, sau đó lau tay mình.

Anh lau từng ngón tay một, động tác thong thả ung dung, giống như anh rất thích sạch sẽ, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào mông Trần Tích.

Váy màu xanh đen chặn ngang tầm mắt anh, nhưng anh vừa nhìn thấy một bên mông có dấu tay bầm tím, một bên mông khác vẫn trắng nõn như cũ, có hơi…… chướng mắt.

Lúc sáng, cấp dưới của anh ấy đã báo cáo kết quả xác minh cho anh, Trần Tích không có ở trong danh sách hội viên hiệp hội xúc tiến nữ quyền O, cuối cùng tâm trạng của anh cũng tốt lên, sự tin tưởng đối với Trần Tích cũng khôi phục lại, nhưng cơn giận của anh vẫn bị nghẹn lại ở trong lòng.

Cô đã phạm phải một sai lầm lớn như vậy, nhưng ngày hôm sau anh đã đến tìm cô, còn làm theo ý cô, có phải sẽ làm cô sinh ra cảm giác làm sai cũng không sao không? Anh thấy tâm trạng cô khá tốt.

Nếu không phải ngày hôm qua anh động thủ đánh cô, chắc chắn anh bỏ mặc cô mấy ngày rồi.

Ánh mắt Tôn Tông Nam tối xuống, nội tâm như gió nổi mây giông, đột nhiên anh cúi người xuống……