Chương 43-2

Cảnh Nhạc đem hết thảy thu vào trong mắt, hắn đương nhiên cũng hiểu tâm tư sâu kín của Ngụy trưởng lão. Muốn so cũng được thôi, nhưng hắn tu đạo của hắn thì mắc gì phải đi so sánh với người khác. Chỉ là, hắn nghe nói Tần Yến Chi đã ở đây mà ngộ ra Đạo Nhất Kiếm Pháp, cũng rất tò mò bản thân mình có thể ngộ ra được cái gì.

“Cảnh Cảnh đừng sợ, chính diện giao phong, cho bọn chúng quỳ gối dưới quần ngươi xin thua đi!” Lam Phượng hưng phấn mà xoay vòng vòng, trong lòng rất là chờ mong một màn vả mặt kinh điển.

Cảnh Nhạc im lặng chớp mắt, nói: “Cảm tạ hậu ái, nếu thư viện cho phép ta đương nhiên cũng muốn thử xem, đây cũng là một cơ hội khó có được. Nhưng ta lại không muốn quấy rầy người khác khảo hạch, như vậy cũng hơi bị thiếu đạo đức.”

Ngụy trưởng lão: “……”

Nam nhân bớt đỏ: “……”

Vị chân nhân khéo đưa đẩy nghe Cảnh Nhạc nói liền chủ động dâng lên một thẻ bài.

Thẻ bài vừa đến tay Cảnh Nhạc liền chậm rãi hiện ra một chữ “Thủy” ngay ngắn, hắn nhìn chữ một chút rồi đem thần thức dẫn vào, dần dần nhập định.

… Trầm xuống, hắn cảm giác thân thể càng ngày càng trầm xuống.

Thân thể như bị nước bao phủ, nước cọ xát lên da thịt thật lạnh, nhưng hắn lại thấy vừa ấm áp vừa an bình.

Chậm rãi, trong nước hiện lên một bóng người không có ngũ quan, ngón tay của bóng người biến hóa, Cảnh Nhạc lập tức cảm giác phát lạnh, phảng phất như nước ở bốn phía đều ngưng kết thành băng, hắn cũng bị đông cứng ở trong đó.

Nhưng hắn chỉ cần khẽ nhúc nhích thần thức liền thoát khỏi trạng thái đóng băng, nước lại ấm lên, bóng người kia cũng đã biến mất.

Ngay sau đó, lại xuất hiện hai bóng người cũng không có ngũ quan.

Bọn họ một người biến nước hóa thành sương mù, một người cầm kiếm dẫn động dòng nước hình thành một lốc xoáy thật lớn.

Trong tầm mắt Cảnh Nhạc biến thành một mảnh mơ hồ, thân thể giống như bị muôn vàn bàn tay nhỏ xé rách, vì thế hắn lại một lần nữa phóng thích thần thức xua tan thống khổ.

Sau đó lại xuất hiện bốn bóng người.

Tám bóng.

Mười sáu bóng.

……

Càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đông, công pháp mà bóng người sử dụng cũng càng thêm phức tạp và cường đại.

Cảnh Nhạc trước sau dùng thần thức ngăn cách bản thân, tự đáy lòng hắn có thanh âm không ngừng kêu gào: “Không phải, đều không phải.”

Nhưng, cái nào mới phải đây?

Cảnh Nhạc không biết, hắn chỉ mặc kệ bản thân chìm nghỉm.

Dần dần, những bóng ảnh đó biến nhỏ, cho tới khi không còn thấy nữa.

Xung quanh thực an tĩnh, giống như trong mảnh thiên địa này chỉ còn một mình hắn.

Lại không biết trôi nổi bao lâu, hắn hình như thấy một cánh cửa, cánh cửa đó dường như chỉ cách một bước, lại như xa ngoài ngàn dặm, mông lung nhìn không rõ.

Nhưng tâm thần Cảnh Nhạc lại như bị lôi kéo, nỗ lực muốn tới gần cánh cửa kia.

Rốt cuộc, hắn đã chạm đến.

Hàn khí lạnh băng trước sau chui vào làn da hắn, nhưng thần thức của hắn lại như miễn dịch với cái lạnh này. Lòng Cảnh Nhạc sinh ra cảm giác nguy cơ, nhưng âm thanh từ đáy lòng lại chỉ dẫn hắn không chút do dự đẩy cửa ra ——

Đập vào mắt là một mảnh đen nhánh, phía cuối có một điểm sáng, bên trong điểm sáng xuất hiện hư ảnh thân thiết mà quen thuộc, giống như do chính hắn phân liệt ra vậy……

Hư ảnh trong tay cầm trường kiếm, động tác cứng đờ tựa như một đứa bé mới làm quen với kiếm đạo, ngay cả một tư thế hoàn chỉnh cũng làm không được. Hư ảnh thử đi thử lại mấy động tác trúc trắc, cũng không biết sau bao nhiêu lần, hư ảnh rốt cuộc có ý đồ xuất kiếm!

Bên tai Cảnh Nhạc như nghe thấy tiếng nổ kinh thiên động địa, trong đầu tràn ngập sợ hãi cùng bất an cảnh báo hắn nhất định không thể để hư ảnh chém ra kiếm này!

Hắn quát lên một tiếng lớn: “Dừng lại cho ta!!”

—--

Bên ngoài, một canh giờ trước.

Không ít thí sinh đều đã biết vị lão tổ nhãi con kia của Hàn Vân Tông muốn khảo nghiệm ngộ tính, bọn họ thấy Cảnh Nhạc nhận thẻ bài xong ngay sau đó liền nhập định, thầm nghĩ lão tổ Hàn Vân Tông quả thực bất phàm, nhập định nhanh như vậy.

Nhưng mà, một canh giờ qua đi, nửa điểm động tĩnh cũng không có.

“Sao lâu như vậy rồi còn chưa ngộ ra nhỉ?”

“Chẳng lẽ là ngộ tính không tốt?”

“Không thể nào, hắn là lão tổ Hàn Vân Tông, ngươi không nghe người ta nói sao? Chưa tới hai mươi đã đạt đến kỳ Trúc Cơ đó.”

“Thế thì sao, hắn vận khí tốt có được truyền thừa của Cảnh Nguyên Đạo Tổ, dù có là đứa ngu thì cũng tu luyện dễ hơn so với người thường chứ?”

.“…… Ha ha, có giỏi thì ngươi thử xem.”

“Ngươi ——”

Mọi người cãi qua cãi lại, đệ tử phái Tử Hà cực lực khắc chế du͙© vọиɠ muốn cười nhạo, một đám trong lòng hả hê.

Ngụy trưởng lão thấy Vương trưởng lão mặt vô biểu tình, cũng không biết suy nghĩ cái gì, hắn nói: “Vương đạo hữu đừng nóng, nói không chừng Cảnh lão tổ đạt được công pháp gì đó kinh thế hãi tục, lúc này đang cần thời gian chậm rãi cảm ngộ……”

Lời còn chưa dứt, liền thấy thẻ bài trong tay Cảnh Nhạc lam quang đại thịnh.

Vương trưởng lão trong lòng vui vẻ, bên ngoài lại giả bộ vân đạm phong khinh, “Đa tạ cát ngôn của Ngụy đạo hữu.”

Tức khắc mặt Ngụy trưởng lão nghẹn thành màu gan heo, kinh hoảng mà nghĩ chẳng lẽ tên lão tổ nhãi con kia ngộ ra Thiên giai công pháp thật?

Đột nhiên, sắc trời chợt chuyển tối.

Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy một đoàn mây đen quay cuồng lao nhanh đến, lôi điện bên trong đan chéo như những con rắn bạc đang nhảy múa, hòa cùng âm thanh sấm rền chuyển động hướng tới nơi này.

…… Sắp mưa à?

…… Bên trong kết giới của thư viện cũng có mưa sao?

Lam Phượng chớp chớp đôi mắt hạt đậu, nó phát hiện trong tầng mây có một cỗ hơi thở thập phần thân thiết.

Mây đen tới gần, trong khoảnh khắc uy áp hủy thiên diệt địa giáng xuống, linh lực bốn phía điên cuồng khuấy đảo, ngay cả sương mù trên cao cũng sôi trào không ngừng.

Vương trưởng lão chỉ cảm thấy ngực căng thẳng, hô hấp khó khăn, hắn đột nhiên ý thức được cái gì, hét lớn: “Là lôi kiếp! Chạy mau!!!”

Cùng lúc đó, thẻ bài trong tay Cảnh Nhạc nháy mắt vỡ nát.

Lấy hắn làm trung tâm, vô số đạo kiếm khí sắc bén phát ra tứ tán, không có mục tiêu, không phân địch ta, cứ thế mà bay loạn!

“A a a a a cứu mạng huhuhuhu!!!” Lam Phượng vỗ cánh phành phạch bay loạn một vòng, những tu sĩ đứng gần Cảnh Nhạc đều bị kiếm khí cắt lên người, ngay cả vài vị Kim Đan chân nhân cũng khó ngăn được, chỉ có thể vội vàng tránh đi.

Nhưng Cảnh Nhạc lại vẫn nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng như giấy, khóe miệng tràn ra tia máu, hàng mi dài không ngừng rung động, nhìn qua lại có một loại mỹ cảm tà dị.

Chỉ là trên người hắn bị rạch ra rất nhiều vết thương nhỏ vụn làm cho quần áo bị nhuộm dần từng vết máu loang lổ.

Vương trưởng lão trong lòng khẩn trương, hắn cũng không biết lão tổ gặp phải cái gì, lo lắng cứ tiếp tục như vậy thì lão tổ sẽ không chịu nổi kiếm khí ăn mòn, thân thể bạo liệt mất.

Hết cách, hắn chỉ có thể cắn răng đi vòng vèo, một đạo kiếm khí sượt qua cắt ra một vết trên gương mặt hắn, huyết châu văng ra!

Bỗng nhiên, trước mặt hắn lóe lên một bóng người, trường kiếm đối phương chém ra một chiêu, kiếm quang xông thẳng tới phía Cảnh Nhạc, cùng những kiếm khí thô bạo trong không khí va chạm kịch liệt, sinh ra chấn động lớn đến ngay cả kết giới của thư viện Cửu Thiên cũng nổi lên từng làn sóng vặn vẹo.

Kiếm quang thế như chẻ tre, đem những kiếm khí hỗn độn cắt nát, chừa ra một khoảng trống, tất cả kiếm khí như có tính toán đều dừng lại một tấc xung quanh Cảnh Nhạc.

Ngay sau đó, người nọ biến mất tại chỗ, giây lát lại xuất hiện phía sau Cảnh Nhạc, một chưởng đánh về phía ngực hắn!

—---------

Hậu trường: Tiểu kịch trường

Kỉ Kỉ: A a a a a ta kích động quá đi oa a a a a a đau quá huhu Cảnh Cảnh mau tới cứu ta a a a

Cảnh Cảnh: Ồn muốn chết! Thiên giai công pháp thì sao, ta lĩnh ngộ ra chính là thiên kiếp công pháp

Vương trưởng lão: Cười xỉu

Ngụy trưởng lão: Tức phát khóc