Chương 44-1

Cảnh Nhạc không hề cảm ứng được chút nào về tình hình nguy hiểm bên ngoài, lúc này hắn đang lâm vào nguy cơ sinh tử.

Trong cơ thể như có một ngọn núi lửa đang phun trào, khí huyết bạo động muốn phá thân mà ra, cơ bắp xương cốt bị thiên sơn vạn nhạc (trăm núi nghìn sông) va chạm khiến hắn đau đớn đến gần như mất đi thần trí.

Cảnh Nhạc dùng hết toàn lực phát động thần thức, không để ý tới thân thể còn chịu được hay không, hắn nhất định phải duy trì tỉnh táo.

Nhưng mà vẫn không được. Hắn như đang bị lực lượng của thiên đạo trói buộc, có cố thế nào cũng giãy không ra.

Sau đó, hư ảnh chuyển động kiếm.

Ánh sao ẩn hiện trong từng đạo kiếm ảnh, lan tỏa trong hư không tựa như biển sâu tĩnh lặng, ẩn chứa sự bí ẩn và mênh mông xưa nay bất biến.

Nhất kiếm vạn khoảnh, quang yểm vạn vật*.

(*Kiếm trải dài vạn dặm, ánh sáng bao phủ vạn vật)

Trong một chớp mắt kia, Cảnh Nhạc thấy được cửu thiên ngân hà!

—— Ngân hà lạc cửu thiên! Đúng là Thương Lan Kiếm Pháp thức cuối cùng!

Một vạn năm trước, Cảnh Nhạc chính bởi vì lĩnh ngộ ra một chiêu sơ khai này mà đưa tới thiên kiếp. Công pháp uy lực cường đại bậc này đâu chỉ là Thiên giai?! Nếu hư ảnh chém ra một kiếm này thì lôi kiếp sẽ lại đến. Với tu vi mới chỉ Trúc Cơ của hắn tất nhiên sẽ tan thành khói bụi, cũng chẳng còn cơ hội trọng sinh lần nữa!

Chẳng lẽ hai đời đều phải chết vì cùng một nguyên nhân hay sao?!

Cảnh Nhạc gấp đến muốn hộc máu, hắn cảm giác mình sắp tẩu hỏa nhập ma mất rồi nhưng vẫn không thể tác động đến kiếm kia.

Cảnh Nhạc mở to hai mắt nhìn hư ảnh xuất kiếm, đang định vứt bỏ thân thể liều mạng dù thần thức có tiêu tùng cũng muốn đấu một phen.

Đột nhiên, ngực hắn đau xót, trước mắt tối sầm rồi cứ như vậy mà mất đi ý thức.

Lôi vân rút đi, kiếm khí tiêu tán.

Tần Yến Chi quỳ một gối xuống đất đem Cảnh Nhạc nửa ôm vào trong ngực. Đối phương mặt mũi trắng bệch không chút huyết sắc, búi tóc hỗn độn, quần áo nhiễm màu đỏ tươi nhưng hô hấp coi như ổn định, chỉ là nhìn qua thập phần yếu ớt, làm y nhịn không được thả nhẹ lực đạo.

Tần Yến Chi tâm thần chấn động, vị lão tổ tuổi trẻ này rốt cuộc ngộ ra loại công pháp nào mà có uy lực như vậy? Uy lực của kiếm khí vừa rồi tràn ra khiến ngay cả tu vi Tử Phù như y mà cũng cảm thấy áp lực bội phần. Mà Đạo Nhất Kiếm Pháp của y tuy nói là Thiên giai công pháp nhưng cũng chưa hề đưa tới lôi kiếp!

“Lão tổ!”

Đám người Hàn Vân Tông đồng loạt vọt lại đây, biểu tình hoảng loạn.

Tần Yến Chi: “Hắn không sao, chỉ là hôn mê bất tỉnh thôi.”

Vương trưởng lão tinh tế xem xét một phen, rốt cuộc yên tâm vội khom người cảm ơn: “Đa tạ Tần chân quân ra tay trượng nghĩa!”

Tần Yến Chi: “Không cần đa lễ.”

Cảnh Nhạc phát ra tiếng ho khan rồi từ từ tỉnh lại, bên mũi ngửi được làn hương thơm lạnh lẽo phảng phất như rừng mai trong tuyết.

Tiếp theo, hắn phát hiện mình bị một nam tử ôm vào trong ngực, cả người bỗng dưng cứng đờ nhưng lại rất nhanh trấn định mà ngồi dậy.

Tần Yến Chi thuận thế buông ra tay, Vương trưởng lão tiến lên đỡ Cảnh Nhạc, Lam Phượng lúc nãy không biết trốn đi đâu cũng bổ nhào vào trong ngực Cảnh Nhạc khóc sướt mướt: “Cảnh Cảnh không sao chứ? Kỉ Kỉ sợ muốn chớt...”

Cảnh Nhạc thấy trên cánh và chân Lam Phượng bị thương, lại nhìn nhìn chung quanh —— trên mặt đất các vết nứt đan xen tung hoành, mảnh sân lát ngọc bị tổn hại ở phạm vi lớn, ngay cả tượng Lạc chân quân cách đó không xa cũng bị chặt đứt một cánh tay.

“……” Đã nói là không muốn ảnh hưởng người khác khảo hạch cơ mà?

Cảnh Nhạc đoán được tình cảnh te tua này đều là do mình gây ra, mặt hơi rát cũng dần thấy hổ thẹn bèn ôm Lam Phượng vào lòng nói: “Xin lỗi nha.”

Lam Phượng sửng sốt, nó không nghĩ Cảnh Cảnh lại nói ra câu xin lỗi, nháy mắt nước mắt tủi thân liền lộp bộp rớt xuống, đầu dựa vào ngực Cảnh Nhạc khóc hu hu không ngừng.

Cảnh Nhạc ôm Kỉ Kỉ lung lay đứng dậy nhìn về phía ân nhân cứu mạng, “Đa tạ Tần chân quân, hôm nay là lỗi của ta, nhất định sẽ bồi thường.”

Tần Yến Chi trong mắt có một tia nghi hoặc, môi khẽ nhúc nhích nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra miệng.

Điều y muốn biết rất đơn giản, rốt cuộc Cảnh Nhạc đã ngộ ra công pháp gì? Cảnh Nhạc đoán được tâm tư của hắn nhưng lại không muốn nói, chỉ yên lặng rũ mắt.

Hiện trường một mảnh an tĩnh.

Cuối cùng, Tần Yến Chi hành lễ rồi đeo kiếm rời đi.

Chờ Tần Yến Chi vừa đi, Vương trưởng lão đã vội vã dò hỏi thương thế của Cảnh Nhạc, người sau nói: “Tịnh dưỡng mấy ngày là tốt thôi, không cần lo lắng. Chỉ là……”

Cảnh Nhạc nhìn nhìn mấy tu sĩ biểu tình hoặc hoảng sợ hoặc dại ra chung quanh, đau đầu nói: “Chúng ta nhanh chóng vào thư viện thôi.”

Vương trưởng lão nhanh nhẹn đỡ Cảnh Nhạc, khi đi qua đám người phái Tử Hà lão cố tình chậm bước, cằm khẽ nhếch, đắc ý mà “Hứ” một tiếng làm cho Ngụy trưởng lão đang ở trạng thái hóa đá biến thành nứt vỡ, sắc mặt xanh mét.

Một tiếng hứ này cũng làm cho những người khác tỉnh lại.

“Vừa rồi…… Rốt cuộc sao lại như vậy?”

“Là Thiên giai công pháp sao? Nhưng năm đó khi Tần chân quân ngộ ra Đạo Nhất kiếm pháp cũng đâu có đưa tới lôi kiếp a?”

“Có lẽ vì Tần chân nhân ngộ ra chỉ là kiếm pháp sơ khai?”

“Hiện tại thẻ bài bị vỡ, ai cũng không biết chân tướng.”

“Kỳ thật còn có một loại khả năng…… Ha ha, thôi đi, chắc do ta suy nghĩ nhiều.”

“Ý ngươi là công pháp Thần giai? Không thể nào, Thần giai công pháp chỉ xuất hiện ở thời kỳ trung cổ, cổ tu khi đó thực lực có thể sánh với thánh thần, hiện giờ sao mà……”

“Ta biết, cũng chỉ là đoán đại thôi mà.”

……

Ngụy trưởng lão nghe người khác nghị luận mà tim như bị ngàn vạn mũi kim đâm vào.

Lần này Hàn Vân Tông gây ra tiếng vang lớn như vậy, rất nhanh thôi toàn bộ tu chân giới đều sẽ tán dương lão tổ nhãi con ngộ ra được công pháp kinh thế đến nỗi đưa tới lôi kiếp, làm gì còn ai có tâm tư chú ý tới đệ tử phái Tử Hà lĩnh ngộ được Huyền giai công pháp? Trớ trêu là chuyện này đều là do bọn họ tự bày ra!

Càng đáng nói là lão tổ nhãi con thiên tư trác tuyệt như vậy, lại có được truyền thừa từ Cảnh Nguyên Đạo Tổ, chắc chắn rất nhanh sẽ trở nên cường đại. Có hắn trấn trụ ở Hàn Vân Tông thì phái Tử Hà còn có cơ hội ngo ngoe sao?

Nếu như chuyện này có thể để lại trong tâm Tần Yến Chi một chút kiêng kỵ, khiến y chịu thêm áp lực trong thư viện thì lại càng tốt.

Nhưng mới vừa rồi người cứu hắn lại là Tần Yến Chi…

Ngụy trưởng lão thiệt muốn khóc, lão xem như đã cảm thụ được cảm giác trộm gà không được còn mất nắm gạo, tự vác đá nện vào chân mình!

Không còn mặt mũi về tông môn nữa, huhu……

Bên kia, Cảnh Nhạc đã vào ở trong phòng khách của thư viện Cửu Thiên.

Hắn nhìn bày biện trang nhã trong phòng rất là vừa lòng gật đầu, lại quay sang Vương trưởng lão nói: “Phân phó vài hiệu thuốc của Hàn Vân Tông chuẩn bị chút đan dược đưa cho những tu sĩ bị ta liên lụy.”

“Vâng.”

Cảnh Nhạc nghĩ chút, đau lòng mà tháo xuống nhẫn Tu Di đưa cho Vương trưởng lão, “Bên trong có một quặng nhỏ linh thạch, ngươi xem xét lấy bồi thường đi.”

Vương trưởng lão lập tức tỏ vẻ thổ hào: “Sao có thể để lão tổ tốn kém chứ, để ta!”

Cảnh Nhạc buồn bã nói: “Tiền trên người ngươi không phải đều đưa ta hết rồi sao?”

Vương trưởng lão: “…… Hình như là vậy thiệt……”

“Được rồi, ngươi đi trước đi.”

Chờ khi trong phòng chỉ còn lại mình, Cảnh Nhạc trước tiên trị thương cho Lam Phượng rồi tống cổ nó ra ngoài chơi, còn mình thì tĩnh tâm chậm rãi xem lại công pháp vừa cảm ngộ được.

Một kiếm kia, đúng là chiêu cuối cùng của Thương Lan Kiếm Pháp.

Sự hoàn thiện của Thương Lan Kiếm Pháp có quan hệ tới tâm pháp của hắn, tâm pháp viên mãn chính là cơ hội phi thăng. Kiếp trước hắn vì vậy mà chôn vùi tính mạng, hôm nay lại ngoài ý muốn có được trong tay.

Tuy chiêu hắn chứng kiến vẫn chỉ là sơ khai nhưng lại hoàn chỉnh hơn một chút. Giống như thuật luyện chế con rối, hiện tại còn đang trong giai đoạn chuẩn bị tài liệu chưa thể ghép nối dung hợp hoàn chỉnh, chỉ là thứ không máu không thịt, không có linh hồn.

Nếu như chờ hư ảnh chém ra kiếm đó thì có lẽ hắn có thể lĩnh ngộ được càng nhiều, nhưng uy lực của nó đã vượt qua cảnh giới mà tu vi hắn thừa nhận được, nếu ngoan cố đỡ lấy chỉ khiến bản thân thân tử đạo tiêu.

Cũng do hắn sơ ý, ai biết được mới ngộ một chữ lại gây ra động tĩnh lớn như vậy chứ. Lúc ấy thần hồn hắn bị trói buộc, nếu không có Tần Yến Chi mượn ngoại lực giúp thoát ly khỏi trạng thái bất động thì thiếu chút nữa hắn đã giẫm lên vết xe đổ kiếp trước.

Hiện giờ, cũng coi như là nhờ họa được phúc đi.

Chỉ là phần nhân quả này xem như hắn đã thiếu người ra, chỉ có thể chờ ngày sau tìm cơ hội báo đáp.