Chương 43-1

Editor: Judy

Đang giằng co, chợt có người lên tiếng: “Chúng ta không cần khảo hạch là vì chúng ta có thực lực.”

Cảnh Nhạc quay đầu liền thấy một đoàn người đi về phía này, An Văn Tinh hôm vừa qua gặp cũng ở trong đó, hẳn là phái Tử Hà.

Lại nghe một lão giả trong đoàn nói: “Nếu ngươi không tin, vậy để phái Tử Hà chúng ta cho người mở rộng tầm mắt.”

Dứt lời, hắn quay sang bên cạnh gật gật đầu với một vị đệ tử, trên mặt người nọ bên trái có một vết bớt đỏ rất nổi bật, lúc này chắp tay đáp: “Vâng, Ngụy trưởng lão.”

Cảnh Nhạc dùng thần thức đảo qua, phát hiện nam nhân có vết bớt này là Trúc Cơ hạ cảnh, nhưng cốt linh chỉ mới ngoài ba mươi, có thể thấy được tư chất trác tuyệt.

Người trong phái Tử Hà đều sùng kính mà nhìn hắn, Ngụy trưởng lão cũng đắc ý mà vuốt vuốt râu, nhưng một Kim Đan chân nhân của thư viện Cửu Thiên lại nói: “Nơi này là chỗ khảo hạch, không phải nơi để các ngươi thể hiện, trước nay việc tuyển chọn của thư viện không có bất luận cái gì mập mờ bất công, cần gì người khác chứng minh?”

“Phì……”

Không ít người Hàn Vân Tông không chút che dấu mà cười rộ lên, còn mặt mũi đám người phái Tử Hà ai nấy đều nghẹn khuất xấu hổ.

Cũng may một vị Kim Đan chân nhân khác lớn tuổi hơn đi tới, hắn khéo đưa đẩy hơn rất nhiều, giúp phái Tử Hà giải vây nói: “Cứ để yên đồn đãi như vậy cũng không tốt, nếu các vị đạo hữu phái Tử Hà nguyện ý thử một lần, vậy thì kiểm tra một chút ngộ tính đi, cũng đỡ cho sau này lại có người không phục.”

Lúc đầu vị Kim Đan chân nhân kia nhíu nhíu mày, nhưng rồi cũng lựa chọn thỏa hiệp, “Được rồi, vậy các ngươi đi lãnh thẻ bài rồi tìm chỗ cảm ngộ đi, đừng có làm ảnh hưởng tới người khác khảo hạch.”

Ngụy trưởng lão biểu tình phi thường khó coi, nam nhân có bớt trên mặt cũng đỏ gay, đỏ tới nỗi gần trùng màu với vết bớt luôn.

Cũng phải, tự nhiên đang giả ngầu lại bị không trâu bắt chó đi cày, ai mà chịu cho nổi.

Vị Kim Đan chân nhân vừa mới quăng cho phái Tử Hà một quả bom bạo kích lại bình tĩnh như không, nhàn nhạt nói: “Người tiếp theo.”

Cảnh Nhạc tinh tường thấy lúc ấy gân xanh trên trán Ngụy trưởng lão giật giật như muốn nảy lên.

Trong lòng hắn một trận cười trộm, trên mặt lại rất bình tĩnh, “Vậy chúng ta cũng đi thôi.”

Nào biết lại bị Ngụy trưởng lão kia ngăn lại, “Vị tu sĩ kia lúc nãy coi thường các ngươi như vậy, Hàn Vân Tông chẳng lẽ không cảm thấy gì sao?”

Vương trưởng lão tiến lên, “Ngụy đạo hữu đúng là người thẳng tính, ta thích a! Chỉ có điều…… Hàn Vân Tông chúng ta vạn năm truyền thừa, là thiên hạ đệ nhất pháp tu, kẻ không phục rất nhiều, làm gì có thời gian rảnh đi so đo với từng người?”





Hắn cố ý dừng lại một chút, tầm mắt đảo qua đám người phái Tử Hà mang ý vị sâu xa, cười nói: “Nhưng không phục thì sao, chúng ta cũng đành chịu. Chỉ là một tiểu bối vô danh gây sự thôi, nếu so đo thì chúng ta lại mất khí độ quá ấy chứ.”

Vương trưởng lão ngấm ngầm nói mát, thiếu chút làm Ngụy trưởng lão tức ngất xỉu.

Hàn Vân Tông lại không biết xấu hổ nói mình không so đo với tiểu bối à? Chuyện lần trước đại hội diễn võ của mười phái diễn ra có tiểu bối vô ý nói ra câu “lão tổ nhãi con“, bị đệ tử của các ngươi vây đánh thành đầu heo tưởng rằng không ai biết à?!

Nhưng Ngụy trưởng lão cũng không thể nói thẳng ra, hắn như người câm ăn hoàng liên, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, “Ha ha, cũng đúng. Chúng ta đương nhiên cũng không để trong lòng, nhưng đệ tử kia là ái đồ của Triều Ngọc chân nhân, thiên tư không tồi, ta cũng muốn mượn cơ hội này để thử khảo hạch hắn một phen.”

Vương trưởng lão: “À~~.”

Ngụy trưởng lão: “……”

Vương trưởng lão: “Vậy chúng ta đi trước nha.”

“……” Ngươi đi rồi lão tử khoe khoang cho ai xem đây?!

Ngụy trưởng lão nhịn xuống du͙© vọиɠ muốn rít gào, lại ngăn lại nói: “Hay là chúng ta cứ nhìn xem một chút đi?”

Vương trưởng lão: “Vẫn là thôi……”

“Được a, nhìn xem đi.” Cảnh Nhạc bỗng nhiên lên tiếng.

Ngụy trưởng lão trong lòng rùng mình, người này chỉ nhẹ nhàng buông ra một câu liền có thể đánh gãy lời nói của một trưởng lão trong tông sao? Thấy trên người hắn phát ra linh khí bức người, kết hợp với lời đồn đãi bên ngoài lâu nay tự nhiên đoán được thân phận của Cảnh Nhạc, nhưng hắn giả vờ không biết, mắt chuyển đi nơi khác.

Vương trưởng lão trong lòng căm giận, nhưng Cảnh Nhạc chỉ là lão tổ của Hàn Vân Tông, người ngoài xưng hắn một tiếng lão tổ là vì mặt mũi của Hàn Vân Tông, cũng không phải tất cả mọi người đều phải tất cung tất kính với hắn. Huống chi lão tổ vẫn chưa thể hiện thân phận, Ngụy trưởng lão muốn giả ngu thì ai có thể bắt lỗi được?

Nhất thời xung quanh không tiếng nói chuyện, tất cả mọi người lẳng lặng chờ đợi.

Không bao lâu, thẻ bài của nam nhân có bớt đột nhiên sáng lên, hắn như trút được gánh nặng mà thở hắt ra, đem thẻ bài dâng lên cho vị Kim Đan chân nhân ít nói kia rồi trấn định đứng chờ ở một bên.

Ngụy trưởng lão thấy hắn như thế, đoán chừng công pháp mà hắn lĩnh ngộ được cũng có vẻ không tồi, trong lòng thỏa mãn mà cười nheo mắt.

Chỉ thấy vị Kim Đan chân nhân kia tay bấm quyết miệng niệm thần chú, đem thẻ bài đưa vào một nghiên mực đầy, thẻ bài dần dần hoàn toàn biến mất trong đó.

Cảnh Nhạc: “Đó là trận pháp truyền tống sao?”

Vương trưởng lão: “Đúng vậy, nghe nói các thẻ bài đều được truyền tống đến thư các, các chân nhân trong thư các sẽ cùng đánh giá cấp bậc rồi đem kết quả truyền trở lại.”

Cảnh Nhạc: “Thủ đoạn hay, nếu có tu giả ngộ ra công pháp mới thì không phải sẽ bị thư viện Cửu Thiên thu vào trong túi sao?”

Hắn nghĩ nghĩ lại cười nói: “Cũng may vị Tần chân quân kia ngộ ra là Đạo Nhất Kiếm Pháp hình thức sơ khai, nếu không Vạn Minh Kiếm Tông không mò tới tính sổ mới là lạ”

Không lâu sau một thẻ bài lại từ nghiên mực chui ra, Kim Đan chân nhân lấy ra, vừa thấy kết quả biểu tình nghiêm túc trên mặt cũng nổi lên một tia gợn sóng, nhưng ngữ khí vẫn cứng nhắc như cũ, “Huyền giai công pháp, tư chất trác tuyệt.”

Giữa sân một mảng yên tĩnh, tiếp theo không ít người phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán.

Thế mà lại có thể ngộ ra Huyền giai công pháp mà vài thập niên gần đây khó gặp, ngay cả tên tu giả gây sự lúc đầu cũng cụp đuôi, xám xịt mà cong mông chạy.

Toàn phái Tử Hà một mảnh vui mừng khôn xiết, may mà màn giả ngầu lúc trước không bị vả mặt.

Hàn Vân Tông vẫn như cũ bất động, chỉ có Cảnh Nhạc cười vỗ tay, “Không tồi, không tồi.”

Ngụy trưởng lão bỗng nhiên cất cao giọng, “Nghe nói lần này vị tân lão tổ của quý tông cũng tới thư viện Cửu Thiên, xin hỏi là vị nào?”

Hàn Vân Tông không ai đáp lời, Vương trưởng lão mặt hiện lên biểu tình “Ngươi làm màu ghê“.

Ngụy trưởng lão trên mặt nóng lên, trong lòng biết mình làm hơi lố nhưng chỉ có thể căng da đầu diễn tiếp, “Lão đạo nghe nói tân lão tổ chưa tới hai mươi đã vào kỳ Trúc Cơ, thiên phú cao trên đời hiếm thấy, nói không chừng có thể giống như Tần chân quân đều ngộ ra Thiên giai công pháp, không biết ta có may mắn nhìn thấy hay không đây?”

“Làm càn!” Vương trưởng lão cả giận nói: “Lão tổ của tông ta há là người ngươi có thể tùy ý bình luận sao?!”

Hắn làm sao nghe không ra dụng tâm hiểm ác của Ngụy trưởng lão? Nếu như lão tổ ngộ không ra Thiên giai công pháp, phái Tử Hà chắc chắn sẽ rêu rao khắp nơi lão tổ Hàn Vân Tông không bằng Tần Yến Chi. Trước đó Ngụy trưởng lão khen “trên đời hiếm thấy” cũng thành ra chê cười.

Nhưng Thiên giai công pháp làm gì mà dễ ngộ ra như vậy? Mấy ngàn năm qua, ở thư viện Cửu Thiên cũng chỉ có một Tần Yến Chi!

Thấy bên này sắp lớn chuyện, vị chân nhân nghiêm túc nọ muốn quát lên dẹp loạn nhưng bị vị khéo đưa đẩy kia ngăn lại.

“Đây là sự cạnh tranh của hai phái Hàn Vân Tông với Tử Hà, chúng ta chỉ là tiểu môn tiểu phái ở thư viện Cửu Thiên, vẫn là đừng nên xen vào thì hơn.”

Vị chân nhân nghiêm túc thở dài một tiếng, bất đắc dĩ ngầm đồng ý.