Chương 16

Sau đợt tiếp tế đầu tiên cho Hoài Châu, số lương thực còn lại cũng lần lượt được đưa đến, rốt cuộc Thẩm Thanh Ngọc đã có thể thở phào nhẹ nhõm, còn báo cáo việc này cho triều đình nhưng không nêu chi tiết mà chỉ nói có một phú thương hào phóng quyên tặng. Tiếc là Tiêu Vị Thâm không quan tâm đến tình hình thiên tai, chỉ duyệt qua loa rồi trả về để khỏi làm chậm trễ hắn tầm hoan tác nhạc.

Thẩm Thanh Ngọc im lặng nhìn tấu chương bị trả về. Phía trên chỉ có mấy câu viết ngoáy qua loa của Thánh thượng chứng tỏ hắn chẳng màng gì đến việc này, trái tim Thẩm Thanh Ngọc dần chìm xuống vực sâu, trong nháy mắt tràn ngập thất vọng đối với đương triều. Ở đây dân chúng trôi dạt khắp nơi khổ không thể tả nhưng Hoàng thượng lại chẳng quan tâm, chỉ phán một câu đến đầu xuân năm sau sẽ tốt hơn.

Đầu xuân năm sau...... chẳng lẽ hắn không biết rất nhiều người không có năm sau nữa sao?

Thẩm Thanh Ngọc thậm chí không hiểu tại sao năm đó mình lại học hành gian khổ để ghi tên trên bảng vàng, rõ ràng cái gì cũng không thay đổi được, đời sống dân chúng cơ cực lầm than mà hắn chẳng làm được gì.

Hắn lại nhớ tới hôm đó thanh niên áo đen tuấn mỹ kia đã khẳng định hắn sẽ nhanh chóng có cơ hội.

Lấy đâu ra cơ hội chứ? Với bản tính của đương kim Thánh thượng thì hắn nào có hy vọng gì.

Thẩm Thanh Ngọc lắc đầu cười khổ rồi cầm tấu chương đi thong thả từng bước về thư phòng.

——————

Kinh thành.

"Thất ca đi với đệ ra ngoài chơi một lát đi!" Vừa ăn xong bữa sáng, Tiêu Vị Minh liền chạy tới phủ Lăng Vương rủ Tiêu Vị Tân ra ngoài với mình: "Huynh cứ ở mãi trong nhà có gì vui đâu?"

Tiêu Vị Tân giơ chân đạp một cước không nhẹ không nặng vào bắp chân y, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Suốt ngày chỉ biết ăn với uống, ngươi làm chút chính sự được không?"

"Mỗi ngày đệ đều tập võ rất nghiêm túc mà, nhưng không ra chiến trường thì có làm được gì đâu." Tiêu Vị Minh lầm bầm, "Dương Thất Huyền có thể làm đại tướng quân, sao đệ lại không thể chứ?"

Tiêu Vị Tân giương mắt nhìn y, trầm giọng nói: "Nếu ngươi cố gắng bằng một phần mười Dương Thất Huyền thì sau này chưa chắc đã không có cơ hội."

"Chẳng có đâu." Tiêu Vị Minh chán nản gục đầu xuống bàn, nói chắc như đinh đóng cột: "Nhị hoàng huynh tuyệt đối sẽ không cho đệ ra chiến trường đâu."

Ánh mắt Tiêu Vị Tân sâu thẳm, y mấp máy môi rồi đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Tiêu Vị Minh cam đoan: "Cuối cùng sẽ có một ngày ta cho ngươi cơ hội chinh chiến sa trường giống như Dương Thất Huyền vậy."

Nếu nói những năm qua Tiêu Vị Tân gặp bao trắc trở mà trong lòng vẫn còn sót lại chút ôn nhu thì nhất định là dành cho Tiêu Vị Minh. Lúc bé y thường bị các hoàng tử khác ức hϊếp, chính Tiêu Vị Minh đã huơ nắm đấm nho nhỏ liều mạng với bọn hắn, mẫu phi Tiêu Vị Minh còn bôn ba tìm thái y kịp thời cứu chữa, vì vậy y mãi mãi ghi nhớ điều này.

Thật ra Tiêu Vị Minh là một kỳ tài võ học, sinh ra để làm chiến binh nhưng vì Tiêu Vị Tân vô năng nên y cũng phải giấu tài theo, nhưng y chưa bao giờ oán trách Tiêu Vị Tân mà luôn cố chấp ở cạnh. Mỗi lần thấy bóng lưng hiên ngang của Dương Thất Huyền đại thắng trở về được muôn người đổ xô ra đường chào đón, ánh mắt y lại đượm buồn, dựa bên cửa sổ âm thầm ghen tị.

Thế nên Tiêu Vị Tân đã thề một ngày nào đó y sẽ khiến đệ đệ mãi mãi không cần nhìn theo bóng lưng ai nữa.

Tiêu Vị Minh ngẩng đầu nhìn vẻ kiên định trong mắt ca ca mình, vui mừng nghĩ thầm hôm nay thái độ Thất ca đối với mình thật tốt, chờ lát nữa y biết mình nợ tiền chắc là...... cũng...... sẽ không...... tức giận đâu nhỉ?

Tiêu Vị Tân hiếm khi được ôn nhu một lần, nghĩ sắp đến cuối năm, ra ngoài chơi với y một lát cũng không sao, từ lần mừng thọ Hạ Thái hậu đến giờ đã gần một tháng rồi y chưa ra cửa.

Thay đồ xong Tiêu Vị Tân quay đầu mờ mịt liếc qua, chỗ kia rõ ràng không có ai nhưng Du Thư đang canh gác ở một nơi bí mật gần đó có thể cảm giác được y vừa nhìn mình.

Đợi đám người đi xa, Ảnh Lục nghĩ thế nào cũng không hiểu được, gãi đầu thì thào hỏi hắn: "Ngươi nói xem vừa rồi cái nhìn kia của Vương gia là ý gì?"

"Không biết." Du Thư đá đá bắp chân y thúc giục, "Mau đi thôi."

Hai người dịch dung rồi trà trộn trong đám tùy tùng của vương phủ để không gây chú ý cho người khác, đi theo Tiêu Vị Tân tới quán trà, mấy ngày nay Tiêu Vị Minh mê nghe kể chuyện, mỗi ngày đều tới đó mấy canh giờ để nghe.

Tiêu Vị Tân mặc trường sam trắng tinh, bên ngoài khoác áo choàng lông cáo, tóc đen như mực xõa dài sau lưng, môi hồng răng trắng khuôn mặt thanh tú, trên mặt mang theo vẻ ốm yếu, khí chất lộng lẫy thanh nhã, đám khán giả nghe kể chuyện trong quán trà đều choáng váng, cứ tưởng là thần tiên hạ phàm.

Biết Tiêu Vị Tân không thích bị ai dòm ngó nên Du Thư hung dữ trợn mắt nhìn đám người kia, bọn họ vội vàng cúi đầu làm bộ bận rộn, lúc này mới nhận ra đó là đoàn tùy tùng vương phủ, người tới chắc hẳn là thân vương.

Tiêu Vị Tân tùy ý chọn một gian phòng trang nhã, từ đây có thể nhìn thấy bàn của người kể chuyện ở lầu đối diện, Tiêu Vị Minh hào hứng ngồi cạnh y, không khách khí gọi một đống đồ ăn thức uống.

Kỳ Hàn quy củ đứng sau lưng hai người họ, bên cạnh là thị vệ thϊếp thân Hồng Tuyết của Tiêu Vị Minh, còn Du Thư và Ảnh Lục thì một trái một phải canh cửa, sẵn sàng chờ lệnh.

Dưới lầu đang kể chuyện quân của Dương gia đấu với đại quân Tây Nhung, đúng lúc nói đến đoạn thiếu niên tướng quân Dương Thất Huyền dũng mãnh phi thường lấy một chọi một trăm vượt bao chông gai, Tiêu Vị Minh say mê lắng nghe, vô thức nhét trái cây vào miệng liên tục, nước cũng quên uống.

Du Thư nghe người kể chuyện dưới lầu thổi phồng sự thật, câu được câu mất từ tai trái lọt sang tai phải, mặc dù Dương Thất Huyền quả thực rất có bản lĩnh nhưng cũng không thần thánh đến mức đó, người kể chuyện này mà ở xã hội hiện đại thì đi làm marketing quảng cáo là hợp nhất, cái gì cũng phóng đại lên, nói cứ như tận mắt mình nhìn thấy vậy, tưởng ai cũng ngốc hay sao.

"Thất ca, Dương Thất Huyền thật sự lợi hại vậy cơ à?" Tiêu Vị Minh thì thào hỏi y.

Tiêu Vị Tân chẳng buồn ngẩng đầu lên, có vẻ như không hề nghe kể chuyện, uể oải uống trà rồi đáp: "Làm sao ta biết được."

"Vậy, vậy nếu đệ có cơ hội đánh nhau với hắn thì huynh nghĩ ai sẽ thắng?" Tiêu Vị Minh háo hức hỏi.

"Ngươi từ nhỏ một con kiến cũng chưa từng gϊếŧ, ngươi thử nói xem?" Tiêu Vị Tân cảm thấy ý nghĩ của Tiêu Vị Minh quá hão huyền, lúc trước y cũng tưởng thực lực mình không thua bất kỳ ai, nhưng sau mấy lần bị Du Thư đè xuống đất thì y mới biết kinh nghiệm thực tế quan trọng cỡ nào, lưỡi đao chưa ra khỏi vỏ vĩnh viễn chỉ có thể làm kiểng, hoàn toàn chẳng có chút giá trị nào.

Trong mắt Tiêu Vị Minh lộ vẻ thất vọng, "Cũng phải......"

Đúng lúc này từ phòng sát vách có một người đi tới, Du Thư ngăn lại: "Vương gia nhà ta đang uống trà bên trong, không có phận sự thì không được vào."

Người kia giương mắt nhìn hắn rồi lui lại hai bước trịnh trọng ôm quyền hành lễ, thanh âm kết hợp giữa giọng thiếu niên trong trẻo và giọng thanh niên trầm thấp: "Mạt tướng Dương Thất Huyền."

"Nãy giờ uống trà sát vách, nghe tiếng nói chuyện bên này mới biết Vương gia cũng ở đây nên đến bái kiến."

Du Thư nheo mắt, ngẩng đầu phát hiện công tử anh tuấn đứng trước mặt chính là thiếu niên tướng quân hôm đó hắn đứng trên lầu nhìn thấy, hắn còn chưa kịp vào thông báo thì đã nghe bên trong vọng ra tiếng Tiêu Vị Tân.

"Mời tướng quân vào."

Dương Thất Huyền lễ phép gật đầu với Du Thư rồi nhấc chân đi qua cánh cửa đang để mở, cung kính hành lễ: "Mạt tướng bái kiến Lăng Vương, Tần Vương."

"Tướng quân không cần đa lễ, ngồi đi." Tiêu Vị Tân cũng không lộ vẻ vui mừng khi bất ngờ gặp được Dương Thất Huyền, sắc mặt bình tĩnh chẳng có vẻ gì muốn lôi kéo hắn.

Dương Thất Huyền nghe lời ngồi xuống đối diện Tiêu Vị Minh. Nhân lúc rảnh rỗi hắn chạy tới quán trà nghe kể chuyện, nào ngờ ở đây đang kể chuyện của hắn trên chiến trường, nghe một hồi tâm tình của hắn và Du Thư không khác nhau mấy.

Không chỉ xấu hổ mà là cực kỳ xấu hổ.

Cái gì tay xé quân địch chỉ là nói hươu nói vượn, lấy một chọi một trăm càng là khoe khoang, nhưng hắn không thể đi ngay lập tức nên đành phải kiên trì nghe tiếp, giả bộ như nhân vật trong câu chuyện kia không phải là mình, nghe tiếng nói ở sát vách mới biết là hai vị Vương gia, vội vàng đứng dậy sang chào hỏi.

Dương Thất Huyền năm nay chỉ mới hai mươi mốt tuổi nhưng nhiều năm chém gϊếŧ trên chiến trường đã luyện được khí thế sát phạt, khi hắn ngồi xuống cạnh bàn, Tiêu Vị Minh lập tức biết ngay mình thua kém ở đâu.

"Nghe nói sức khỏe Vương gia vẫn chưa bình phục, dạo này không biết thế nào rồi?" Dương Thất Huyền là quân nhân nên không biết cách rào trước đón sau như các văn nhân trong triều, lại không thể làm ngơ Vương gia nên chỉ có thể miễn cưỡng bắt chuyện.

Tiêu Vị Tân mỉm cười ôn nhu, hoàn toàn nhìn không ra bộ dạng cáu kỉnh với Tiêu Vị Minh lúc nãy, bày ra vẻ mặt vô cùng ôn hòa: "Làm phiền tướng quân quan tâm, gần đây sức khỏe bản vương tốt hơn nhiều rồi, vì vậy hôm nay mới dẫn Vị Minh ra ngoài."

Lúc này Dương Thất Huyền mới dời mắt sang Tiêu Vị Minh, hắn rất ít khi tiếp xúc với các hoàng tử Vương gia này, cũng không thích qua lại với bọn họ, hôm nay là lần đầu gặp Tiêu Vị Minh.

Tiêu Vị Minh rất vui, rốt cuộc y đã có cơ hội gặp được thần tượng của mình nhưng lại ngại ngùng không dám hó hé gì, chỉ biết trông cậy vào Thất ca mở miệng nói thay.

Tiêu Vị Tân vừa uống trà vừa nhìn không chớp mắt vào bóng lưng Du Thư trước cửa, mặc dù y muốn lôi kéo Dương Thất Huyền nhưng bây giờ tuyệt đối không thể lộ ra ý gì, Dương Thất Huyền vốn chính trực cố chấp, e là vẫn chưa chịu đi chung đường với y.

Tiêu Vị Minh đành phải tự lực cánh sinh, cũng may Dương Thất Huyền không phải người khó gần, nghe Tiêu Vị Minh nói thích luyện võ còn khích lệ y vài câu, xem ra rất có thiện cảm với hai người họ.

Sau khi trò chuyện xong, Dương Thất Huyền không còn gì để nói nên chỉ có thể đứng dậy cáo từ, Tiêu Vị Tân từ đầu tới cuối vẫn rất bình tĩnh, đưa mắt dõi theo Dương Thất xuống lầu.

Hôm nay chỉ là tình cờ, Tiêu Vị Tân cũng không ngờ sẽ gặp được Dương Thất Huyền, y vốn định một thời gian nữa sẽ tìm cơ hội tiếp cận hắn, lúc nãy nói chuyện phiếm vài câu đã có thể cảm nhận được rõ ràng Dương Thất Huyền rất khó dao động đúng như y dự liệu.

Nếu muốn mưu đoạt hoàng vị thì Tiêu Vị Tân nhất định phải được quân đội ủng hộ, không có quân quyền thì dù gϊếŧ tới điện Thái Hòa cũng chỉ uổng công, Dương Thất Huyền có là khúc xương cứng thì y cũng phải gặm cho bằng được.

Trong đầu Tiêu Vị Tân cấp tốc tính toán bước tiếp theo, chỉ chốc lát sau lại có người đi tới.

"Vương gia ngài xem, Tần Vương điện hạ nợ số tiền này......?"

Tiêu Vị Tân lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy thương nhân mặc hoa phục quỳ dưới đất, nghiến răng nhìn sang Tiêu Vị Minh.

Tiêu Vị Minh nhắm mắt giả chết.

Lần trước y đánh Hạ Hoài Chương ở Thiên Hương Lâu đã làm vỡ không ít bình hoa bằng ngọc quý, hai ngày trước tới tiệm vũ khí nhìn trúng một thanh kiếm, ghi sổ nợ rồi cầm về nhà, trên giấy nợ viết tên của Tiêu Vị Tân.

Tổng cộng trên dưới một trăm lượng.

Thấy chủ nợ đuổi tới cửa, Tiêu Vị Tân cười lạnh bảo Kỳ Hàn: "Dẫn bọn hắn về phủ lấy tiền đi."

Kỳ Hàn lập tức dẫn mấy ông chủ kia rời đi.

Đồ phá của.

Du Thư âm thầm phỉ nhổ trong lòng, chỉ biết phá tiền của ca ca ngươi, ngươi bán rẻ ca ca như vậy cũng được sao?

Đệ đệ kiểu này phải ném xuống hầm cầu mới được!