Chương 14

Năm hai học kì sau, Mẫn Nguyệt Văn loay hoay đến sức đầu mẻ trán, vẫn chưa tìm ra sự cân bằng giữa việc học và sự nghiệp. Không thể không thừa nhận kỳ thực hắn còn hơi nóng vội, ban đầu làm việc này cũng bởi vì phía trên có hai đàn anh đại học năm tư, hắn và Tống Trường Như cung cấp tài chính, tuy có hỗ trợ nên không đến nỗi bận đến mức hoàn toàn chẳng có thời gian, đợi sau này chắc không thể chống đỡ nổi mất.

Đoạn thời gian ấy cũng là thời kỳ bài vở nặng nhất của Tư Hằng, rõ ràng ở cùng một thành phố, học ở trường khác nhau còn thêm các loại bận rộn, thực sự khiến người ta mệt lử hữu tâm vô lực*.

*Gốc là 有心无力, có lòng mà không có sức

Vậy nên đó là cuộc cãi vã đầu tiên nổ ra giữa họ, thậm chí chẳng được coi là cãi vã, lúc ăn cơm đột nhiên tâm tình ai cũng không khống chế nổi nữa, thậm chí còn không biết ai đã bắt đầu trước.

Tư Hằng hiếm khi có chút mờ mịt mất kiểm soát, trên thực tế cậu không muốn Mẫn Nguyệt Văn quá mức mệt mỏi, nhưng cậu chẳng thể hoàn toàn hiểu rõ vì sao Mẫn Nguyệt Văn lại liều mạng như thế, còn có khi đối mặt với cảm xúc của cậu thì vô cùng nhanh chóng giải thích. Từ khi yêu nhau tới giờ cũng không phải không có vấn đề, Tư Hằng thừa nhận, quả thật Mẫn Nguyệt Văn rất đau cậu, thương cậu, con người chứ nào phải máy móc không có cảm tình đâu, mọi cảm xúc bên ngoài đều có thể mang đến những trải nghiệm khác nhau.

Thế nhưng đến nửa đêm Mẫn Nguyệt Văn còn phải bận rộn với việc học cùng chuyện công ty, cậu biết chứ, thỉnh thoảng cũng bởi vì quá bận mà thất hẹn với cậu, Tư Hằng cũng hiểu được. Chắc do cậu mang trái tim thủy tinh, đôi khi Tư Hằng sẽ nghĩ, mình là gánh nặng của Mẫn Nguyệt Văn ư?

Bọn họ chẳng hề nhắc đến chuyện này, rất nhiều lần Mẫn Nguyệt Văn tránh nặng tìm nhẹ, về mặt tình cảm, hình như hắn có phần ấu trĩ hiếm thấy cùng chủ nghĩa anh hùng, bởi vì nguyên do hoàn cảnh lớn lên của Tư Hằng, hắn hi vọng mình cũng sẽ mang lại cho cậu một quá trình thoải mái—— Trong những quá trình ấy, một xíu cảm xúc tiêu cực Mẫn Nguyệt Văn cũng không cho phép nó xuất hiện.

Nhưng bản thân đây là một loại vấn đề, Tư Hằng cho rằng nhiều thứ nên do song phương cùng gánh chịu, bao gồm cả ngọt ngào và mâu thuẫn trong tình yêu. Ở phương diện này, so với Mẫn Nguyệt Văn cậu dường như càng thành thục hơn nhiều lắm.

Tư Hằng hiếm khi bình tĩnh, cậu chẳng thích cãi nhau với Mẫn Nguyệt Văn, khai thông có thể giải quyết vài vấn đề.

"Mẫn Nguyệt Văn, em hi vọng anh có thể hiểu, em không thích ý tưởng em là gánh nặng vẫn cứ dây dưa với mình." Đây là câu nói nặng lời khó có được, chiều Tư Hằng còn có tiết, cậu đẩy cái bát còn phân nửa ra, bỏ kính râm Mẫn Nguyệt Văn mua cho mình vào túi, cũng bỏ nốt cốc giữ ấm vào túi luôn, hắn bắt lấy tay cậu, "Xin lỗi... Anh không phải, em đừng nghĩ như vậy."

"Đó chẳng phải vấn đề em nghĩ, anh không cần phải luôn cảm thấy em vẫn còn ngây thơ hay gì đó, em cho rằng con người luôn phải trưởng thành, vì sao anh lại giấu em cảm xúc tiêu cực ấy của anh? Đôi khi em nghĩ mình như con búp bê, giống như cái bình hoa trong lòng anh vậy."

"... Không có, anh chỉ không muốn em lo lắng về chuyện của anh thôi... Anh hi vọng em có thể luôn mở lòng hạnh phúc bên anh."

Tư Hằng đóng khóa kéo, "Nhưng em là bạn trai của anh mà, cho dù là bạn bè cũng sẽ lo lắng."

"Mẫn Nguyệt Văn, em nói là muốn hòa giải mâu thuẫn, anh bảo em già mồm cãi láo cũng được, có lẽ trái tim em thủy tinh. Em chỉ hi vọng anh có thể nói ra điều gì đó."

"Nếu ngay cả người yêu cũng không thể yên tâm chia sẻ những điều tồi tệ, em cảm thấy mình cứ như một kẻ ngoài cuộc."

Tư Hằng khoác ba lô bước ra ngoài, Mẫn Nguyệt Văn vội vàng đứng dậy theo, hắn chạy đi thanh toán tiền rồi ra khỏi quán, Tư Hằng vội vã bỏ đi, mà Mẫn Nguyệt Văn hiếm khi không biết phải nói thế nào, thực ra hắn vẫn không tránh khỏi vấn đề liên quan đến năng lực của mình, nhưng trọng điểm của Tư Hằng đâu phải năng lực của hắn.

Hắn tranh thủ thời gian níu kéo tay cậu, lắp bắp bảo muốn đưa cậu quay về trường học.

Mãi tới khi đến trường, họ chẳng ai nói gì, cuối cùng Tư Hằng đẩy cửa xe bước xuống, lại bị kéo lại, Mẫn Nguyệt Văn nói, "Em cho anh một chút thời gian vượt qua chính mình, anh luôn muốn trở thành chỗ để em dựa vào, lại quên em chẳng còn là một đứa trẻ. Em xem, Tư Hằng à, anh ở trước mặt em luôn đánh mất bản thân, rõ ràng có thể nói ra thì không nói được bất cứ thứ gì. Đừng tức giận, đừng cãi nhau nữa."

Mẫn Nguyệt Văn thử thăm dò, Tư Hằng vẫn mím môi cúi đầu, vẻ mặt bướng bỉnh đáng yêu muốn xĩu.

Hắn hôn lên gò má cậu, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Cảm ơn em, người đàn ông bé nhỏ của anh."

Trong tình yêu, người nỗ lực rất nhiều luôn nghĩ đây là hi sinh quá mức, nhưng vui vẻ chịu đựng lại thường không được hiểu rõ. Những cuộc cãi vã như vậy thực sự không phải là vết cắt cảm tình, đối với họ mà nói, bản chất là sự ấu trĩ quan tâm đến nhau nhưng bởi vì không đúng cách, lấy hình thức khó giải thích được mà bạo phát ra, cuối cùng đổi lấy sự đυ.ng chạm chân thành, chắc có lẽ là thứ tình cảm mộc mạc nhất.

YAN: Đoạn này hay quá

Đó là năm đầu tiên họ bên nhau, cách ngày kỷ niệm chính thức còn một khoảng thời gian ngắn nữa. Hình như sau khi giải quyết sự ngăn cách, Mẫn Nguyệt Văn thừa nhận trong tình yêu đâu phải lúc nào cũng cần chủ nghĩa anh hùng cá nhân, mà là cần chủ nghĩa can đảm của đôi bên.

Bởi vì người yêu sinh ra tâm lý lo lắng, vậy nên đâu thành vấn đề gì nữa.

Trước mặt Tư Hằng, hắn có thể ném tấm áo khoác kiên cường, dâng lên sự mềm mại bên trong, đâu cần phải cậy mạnh làm chi.

Hắn đã quên điều này.

Hắn đã quên bọn họ có thể dựa vào nhau, mặc dù hắn hi vọng sự cường đại của mình sẽ khiến Tư Hằng không cần lo lắng cái gì cả, nhưng ở cái giai đoạn gà con chưa trưởng thành, Mẫn Nguyệt Văn chắc hẳn phải dừng lại lắng nghe lời Tư Hằng nói, cậu cũng có thể trở thành chỗ dựa cho người khác.

- --

Lời tác giác: Tôi khá là xoắn xuýt chương này, vẫn viết nhưng chưa thể viết thành loại cảm giác tôi muốn ấy (tôi quá cùi bắp rồi), không biết miêu tả của tôi về loại mâu thuẫn này có thể khiến người ta hiểu được không nữa. Bởi vì tôi nghĩ trong tình yêu, đôi bên nên cùng nhau nỗ lực, hai hướng cùng gánh vách năng lượng, kỳ thực luôn có một trong hai bên khó xử không muốn nói, cũng chẳng muốn người yêu lo lắng (điều này đều áp dụng ở bạn bè, người yêu, người thân trong gia đình), tôi muốn viết Tư Hằng (tôi cảm thấy mình vẫn chưa viết ra...), cậu ấy lớn lên trong một hoàn cảnh hết sức thoải mái, tôi mong cậu ấy chân thành, thẳng thắn vô tư, không che đậy, cũng thay người khác suy nghĩ, sẽ không vì được cưng chiều mà chỉ biết đòi lấy, biết người khác nỗ lực, cũng là người nguyện ý nỗ lực ngang hàng. (thế nhưng tôi nghĩ tôi viết không đúng với ý của mình rồi, vì vậy tôi đang lảm nhảm về nó) Chắc sắp kết thúc rồi (cười), phía sau còn chút tạp văn, tôi đang suy nghĩ có nên viết một lèo cho đến khi kết thúc hay là dựa theo tiết tấu thả từng chương một. Cuối cùng vẫn như cũ cảm ơn mọi người đã động viên và nạp đầy năng lượng. Thực sự rất cảm ơn. (tôi nói nhiều quá ha ha ha ha ha ha ha ha)

- --