Trường Mộng Lưu Ngân

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Dịch giả: Phan Lưu Ly và Thiểm Dương "Cuộc đời tựa như một bàn cờ, chúng ta đều là những quân cờ và người chơi chính là số phận..." Cho dù chúng ta có vùng vẫy cũng không cách nào thoát khỏi ván cờ đã …
Xem Thêm

Quyển 5 - Chương 2: Huyết thống bi thương
Lâm Hy cảm thấy nỗi bất hạnh lớn nhất trong cuộc đời anh là đã sinh ra trong một gia đình như thế này, nếu như nó vẫn còn được coi là “gia đình”. Bên dưới lớp vỏ xa hoa sung túc, vẻ vang hiển hách ấy thực ra là sự hoang liêu, lạnh lẽo vô cùng tận. Từ nhỏ, người dìu dắt anh lớn lên không phải là bà giúp việc thì là thầy gia sư, công việc của bố rất bận, rất ít khi có thời gian giao tiếp với con cái. Mẹ thì bị bệnh trầm cảm nhiều năm nay, ngay cả lúc ở cùng với con cái cũng rất ít khi cười.

Trong kí ức trẻ thơ của Lâm Hy, anh lúc nào cũng một mình ở trên tầng ba nhà họ Lâm, bố mẹ và anh trai Lâm Nhiên đều ở tầng hai. Nghe bà giúp việc nói, lúc bốn tuổi anh đã được bố sắp xếp cho lên ở tầng trên, năm anh bốn tuổi ấy đã xảy ra chuyện gì thì anh không hề biết. Kí ức của anh thì từ năm lên sáu, bảy tuổi mới bắt đầu có, rõ ràng là bé nhất trong nhà mà lại bị xếp lên ở tầng trên, mỗi sáng nghe thấy tiếng cười nói của bố đùa với Lâm Nhiên vọng lên, anh lại cảm thấy mình như một đứa con bị bỏ quên. Mẹ thì hay lên tầng dắt anh xuống, nhưng ánh mắt mẹ lúc nào cũng đau thương và lạnh lẽo, đến bàn tay mẹ cũng lạnh ngắt, chưa từng cảm thấy có một chút hơi ấm.

Anh thực sự không biết bản thân đã làm sai điều gì, tại sao không bao giờ bố đợi gặp anh. Khi anh còn học mẫu giáo, thi thoảng bố đi làm về sớm thì sẽ lái xe đến đón Lâm Nhiên, trường mầm non của Lâm Hy ở ngay sát trường Lâm Nhiên nhưng chưa bao giờ bố đón anh cả, phần lớn là tài xế của bố đến đón, có lúc thì là mẹ đến đón. Nhưng, tại sao chỉ có bố là không đến đón bao giờ?

Sau khi cả nhà sang Mỹ định cư, công việc của bố lại càng bận rộn hơn, phần lớn thời gian đều bay đi khắp nơi, Lâm Nhiên may mắn thường được bố đem đi theo, ngay cả khi đến Miami họp cũng đem Lâm Nhiên đi theo, có khi thì đem theo Sam, còn Lâm Hy thì chỉ có thể ở nhà chơi cùng mẹ. Cho dù là nghỉ hè bố cũng toàn biện lý do là Lâm Hy còn nhỏ, bài vở bận rộn nên chỉ đem Lâm Nhiên và Sam đi đảo Bali nghỉ, bỏ rơi anh ở nhà.

Dường như mẹ cũng sợ Lâm Hy trong lòng u uất nên cứ mỗi lần bố vừa đưa Lâm Nhiên và Sam đi là ngay sau đó mẹ cũng đưa Lâm Hy đi, khi thì đi Pháp, khi thì đi Na Uy, khi là Bỉ, bà cố gắng hết sức bù đắp nỗi tổn thương mà đứa con trai út phải chịu đựng. Nhưng mẹ lại không biết rằng như vậy chỉ càng làm tăng thêm áp lực trong lòng Lâm Hy, tình yêu của mẹ dù sao cũng có khác biệt với tình yêu thương và sự quan tâm của bố, chẳng ai thay thế được ai cả. Thứ tình cảm mà Lâm Hy thiếu vắng từ bố, mẹ không thể nào bù đắp được.

Có lần Lâm Hy hỏi mẹ: “Mẹ, con có phải là con của bố không? Tại sao bố chẳng bao giờ thích con cả?”

Lúc đó, thái độ của mẹ rất kinh ngạc, cũng có chút hoảng loạn, vội vàng ôm anh vào lòng, “Thằng bé ngốc này, sao lại không thích con được chứ? Con là con của mẹ, mãi mãi là thế!” Lời nói của mẹ sưởi ấm cho trái tim anh phần nào, khi đó anh còn rất nhỏ, cuộn tròn thu mình trong lòng mẹ dần dần tiêu tan đi mối nghi hoài trong lòng. Nhưng đương nhiên, anh vẫn chưa thể hiểu được hàm ý trong lời nói của bà, là con của mẹ, thì nhất định sẽ là con của bố sao? Nhất định là vậy sao?

Anh không hề biết rằng, khi đó mẹ anh sợ hãi đến thế nào...

Mà, nỗi sợ hãi thực sự của Lưu Yến là năm Lâm Hy bốn tuổi, anh ốm, cần phải xét nghiệm máu, khi đó bà thực sự hoang mang bởi bà rất rõ, một khi có kết quả xét nghiệm nhóm máu của con trai thì bà sẽ phải đối diện với tình huống khó khăn, bởi bà biết rõ Lâm Sỹ Diên yêu đứa con trai này đến mức nào.

Lúc mang thai Lâm Hy chính là lúc bà và Lâm Sỹ Diên xảy ra chiến tranh lạnh. Thực ra quan hệ vợ chồng giữa hai người vẫn luôn rất tốt, cuộc sống sau kết hôn rất bình yên, nhất là sau sự ra đời của con trai cả Lâm Nhiên đã mang đến cho gia đình niềm vui và sự hi vọng vô tận. Lâm Sỹ Diên từng thẳng thắn nói với bà: “Em đã sinh cho anh một đứa con trai đáng yêu như thế này, thì dù sau này em có làm chuyện gì vượt quá giới hạn anh cũng sẽ không bao giờ trách em, anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn, tất cả!”

Nhiều lúc Lưu Yến cảm thấy chồng mình yêu con còn hơn cả yêu mình, sự yêu chiều mà chồng dành cho bà phần nhiều là vì bà đã sinh cho nhà họ Lâm đứa con trai này. “Trong mắt người nhà họ Lâm, tôi cũng chỉ như một công cụ sinh con mà thôi.” Bà vẫn thường than thở với Hương Lan như vậy.

Hương Lan thì không nghĩ như thế, bà vẫn lựa lời khuyên giải Lưu Yến: “Nếu cô biết nhà họ Lâm trước kia đã trải qua những gì thì cô có thể hiểu được vì sao họ lại coi trọng chuyện con trai nối dõi tông đường như vậy.”

Hương Lan hiểu rất rõ về nhà họ Lâm.

Nhà họ Lâm tuy gia thế hiển hách nhưng lại liên tiếp gặp phải bất hạnh. Trước khi nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa được thành lập, mấy người anh em thân sinh ra Lâm Sỹ Diên là Lâm Bá Hàn đều đã chết trong chiến loạn, lúc đó người gánh vác cả đại gia tộc cuối cùng chỉ còn lại ba người con, Lâm Bá Hàn là con út, trên còn có hai chị gái nữa. Lâm Bá Hàn kết hôn rất sớm, lúc hai mươi tuổi đã sinh được người con trai cả, sau đó lại sinh thêm ba trai ba gái nữa, tất cả có bảy người con. Lâm Sỹ Diên là con thứ tư, nhỏ nhất trong bốn người con trai.

“Cách mạng văn hóa”, nhà họ Lâm cũng bị sờ đến, cho dù thời đó Lâm Bá Hàn thế cao quyền trọng nhưng bảy người con cũng bị ép đi cải tạo “lên núi về làng” để làm gương. Và, chuyện này đã trở thành chuyện khiến Lâm Bá Hàn hối hận nhất suốt cuộc đời mình, vì cái gọi là tiền đồ của ông mà ông lần lượt mất đi ba người con trai, khiến ông luôn sống trong đau khổ và dằn vặt, không thể giải thoát cho bản thân được.

Người đầu tiên xảy ra chuyện là đứa con trai cả, khi cắt cỏ ở Tân Cương đã chết trong đầm lầy, đến lúc tìm thấy thi thể thì đã rữa nát hết chỉ còn trơ lại mỗi xương. Năm sau đứa con gái lại gặp phải lũ lụt ở Thiểm Tây, bị dòng lũ bùn cuốn trôi đi mất, ngay đến thi thể cũng không tìm thấy. Lâm Bá Hàn đau đớn muốn chết, liền gọi tất cả con cái về bên cạnh mình, ông không thể nào chịu đựng nỗi đau mất con thêm một lần nào nữa. Nhưng như vậy bi kịch vẫn không ngừng, bất hạnh không thể ngăn cản được, vận rủi vẫn ập đến, đứa con trai thứ là Lâm Khang trong lúc về nông thôn đã yêu một cô thanh niên trí thức địa phương, vì thành phần gia đình của cô gái không tốt nên gặp phải sự phản đối quyết liệt của nhà họ Lâm, thậm chí Lâm Bá Hàn đã muốn đưa Lâm Khang ra nước ngoài, Lâm Khang trong lúc tuyệt vọng đã tự tử cùng bạn gái. Đó lại là một sự đả kích lớn đến Lâm Bá Hàn. Lúc đó nhà họ Lâm lần lượt mất đi ba người con, chỉ còn lại anh ba là Lâm Duy và anh tư là Lâm Sỹ Diên, cùng hai người con gái nữa, nhà họ Lâm từ đó suy tàn.

Cuối “Cách mạng văn hóa”, Lâm Bá Hàn lâm bệnh chết, trước lúc lâm chung còn giao công việc trong gia tộc lại cho hai người chị, dặn dò con trai Lâm Duy và Lâm Sỹ Diên nhất định phải duy trì hương hỏa nhà họ Lâm, lấy vợ có thể không coi trọng môn đăng hộ đốì, nhưng nhất định phải biết sinh con, nuôi con.

Vì vậy, Hương Lan thường khuyên Lưu Yến cố gắng sống tốt với Lâm Sỹ Diên, tốt nhất là sinh mấy đứa con trai, nhưng sau khi Lưu Yến mang bầu Lâm Hy lại cứ kiên quyết đòi phá, bà không chịu làm công cụ sinh sôi nảy nở cho nhà họ Lâm. Điều này dẫn đến quan hệ vợ chồng xấu đi nhanh chóng, thậm chí Lưu Yến còn dùng cả chuyện ly hôn để uy hϊếp đòi từ chối việc sinh hạ Lâm Hy. Lâm Sỹ Diên cũng nổi điên lên, ly hôn cũng được, nhưng nhất định phải sinh đứa con này ra đã. Để ngăn cản hành vi quá khích của Lưu Yến, Lâm Sỹ Diên đã rào trước với tất cả các bệnh viện trong Ly Thành, không ai được tiếp nhận phẫu thuật cho bà, hơn nữa còn phái người trông chừng bà rất chặt chẽ. Lưu Yến chống cự rất lâu nhưng rồi cuối cùng vẫn đành sinh ra Lâm Hy.

Sau khi sinh, Lưu Yến mắc chứng trầm cảm, tâm trạng biến động rất lớn, trở nên rất nhạy cảm, động một tí lại nổi cáu, còn không chịu ngủ cùng phòng với chồng. Mặc dù sau này vẫn ở chung với nhau nhưng bí mật giữa hai vợ chồng lại ít đi rất nhiều, Lưu Yến như thể mọc gai khắp người, Lâm Sỹ Diên hễ chạm vào người bà là bà lập tức run lên muốn ngất đi.

Lâm Sỹ Diên đương nhiên không phải tên ngốc, lúc đó ông cũng đã ý thức được rằng có thể trong lòng Lưu Yến đã có người khác, nếu không đã không kháng cự ông thân mật như vậy. Nhưng đây chỉ là ông nghi ngờ thế, bình thường Lưu Yến ở trong nhà suốt, rất hiếm khi ra ngoài giao lưu với thế giới bên ngoài, không có chứng cứ nào cho thấy bà có người khác bên ngoài cả. Nếu không phải là sau kết hôn thì trước khi kết hôn thì sao? Thư Bá Tiêu từng nhắc nhở ông như vậy.

Một câu nói thôi mà đủ làm thức tỉnh người đang nằm mơ.

Giờ Lâm Sỹ Diên mới hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện trước và sau khi ông kết hôn với Lưu Yến, Lưu Yến dường như chưa bao giờ thể hiện rõ ràng ra rằng bà yêu ông. Kết hôn bao nhiêu năm rồi mà thực sự là chưa bao giờ bà nói một câu rằng bà yêu ông cả!

Ông phái người đến Đồng Thành, nơi bà sinh ra để ngấm ngầm điều tra và đã nhanh chóng có được kết quả. Trước khi kết hôn, đúng là bà đã từng yêu, thậm chí chuyện tình còn khá rùm beng bởi Lưu Yến còn từng tự sát chỉ vì chuyện yêu đương đó. Nhưng người đàn ông đó là ai Lâm Sỹ Diên không biết được, mà cũng không muốn biết. Cho dù biết rồi thì cũng có ý nghĩa gì cơ chứ? Ông cũng rất sáng suốt, nói chuyện tâm sự thật lòng thật dạ với vợ, tỏ thái độ rằng ông không chấp nhặt quá khứ của bà, chỉ hi vọng vì hai đứa con mà tiếp tục chung sống với ông.

Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, tính khí Lưu Yến đã có phần thay đổi, cuộc sống dần trở lại yên bình. Nhưng trong lòng Lâm Sỹ Diên chắc chắn có nỗi niềm, nhất là từ sau khi Lâm Hy sinh ra, bao thể loại dị nghị về đứa bé khiến ông rơi vào hỗn loạn, ông tưởng rằng mình có thể rất ung dung cho qua, nhưng ông biết, ông là người chứ không phải là thần, ông thật sự không thể phớt lờ đi được.

Người đầu tiên tỏ ra nghi ngờ là hai vị lớn tuổi đức cao vọng trọng nhà họ Lâm, bà bác của Lâm Sỹ Diên, cũng chính là hai người chị của Lâm Bá Hàn, tất cả mọi chuyện lớn bé trong nhà họ Lâm chỉ cần hai vị này nói là được. Lâm Sỹ Diên vô cùng kính kọng hai vị trưởng bối, thậm chí có phần nể sợ, lời bà bác nói thì không nghe cũng phải nghe. Khi Lâm Hy được sinh ra, vốn dĩ họ rất vui vẻ, nhưng sau này càng nhìn Lâm Hy lại càng thấy Lâm Hy chẳng giống con cái nhà họ Lâm chút nào, ít nhất là cũng không giống Lâm Sỹ Diên.

Không giống với vẻ khôi ngô tuấn tú của Lâm Nhiên, mặc dù Lâm Hy trông cũng nhã nhặn nhưng rõ ràng là không di truyền bất cứ đặc điểm nào về ngoại hình của bố, thậm chí cũng chẳng giống Lưu Yến là mấy. Hai bà bác của Lâm Sỹ Diên cũng nhiều lần bóng gió, ý tứ rất rõ ràng, đại ý đã bị “cắm sừng”, lại còn nuôi con không công cho người ta nữa. Lâm Sỹ Diên không tin là Lưu Yến phản bội ông, vẫn ra sức nói đỡ cho vợ, bởi khi Lưu Yến mang thai Lâm Hy lúc nào cũng bên ông một bước không rời, thực sự không hề có thời gian và cơ hội nɠɵạı ŧìиɧ. Ông không muốn chỉ vì một chút suy nghĩ không cẩn thận mà phá hỏng mất một gia đình êm ấm.

Nhưng hiện thực thì lại quá tàn khốc. Năm Lâm Hy lên bốn tuổi phải nhập viện vì mắc bệnh viêm màng não, cần xét nghiệm máu, kết quả xét nghiệm khiến Lâm Sỹ Diên sững sờ, sự phỏng đoán của các bà bác đã có được nghiệm chứng vô tình! Tình hình khi đó rất hỗn loạn, khoa nhi khi đó vừa xảy ra sự cố chữa trị, khi tiến hành phẫu thuật cho một đứa trẻ, vì bác sĩ thực tập không đủ kinh nghiệm đã xảy ra sai sót, đã giám định sai nhóm máu của đứa bé, dẫn đến việc đứa bé đã tử vong sau khi được truyền máu. Người thân đứa bé đến làm ầm lên mãi không thôi, suýt nữa thì Lâm Sỹ Diên bị chặn không ra khỏi được phòng làm việc.

Khi có kết quả giám định nhóm máu của Lâm Hy, ông đang dự cuộc họp khẩn cấp, kết quả vừa ra khỏi phòng họp, Lâm Sỹ Diên nhìn thấy kết quả giám định nhóm máu của Lâm Nhiên mà như bị giáng một gậy vào đầu, nhưng vì để cứu con, lại trước mặt bao nhiêu bác sĩ y tá như vậy, ông vẫn còn khá bình tĩnh. Thế nhưng, vừa về đến nhà ông đã nổi điên lên, sau khi kết hôn ông chưa bao giờ nói nặng lời, thế mà giờ đây ông gào vào mặt Lưu Yến: “Không ngờ em lại đối xử với tôi như vậy, tại sao em có thể tàn nhẫn với tôi như vậy cơ chứ? Em định giải thích với tôi thế nào đây, nói mau, em giải thích thế nào với tôi?”

Khi còn ở bệnh viện, Lưu Yến đã liệu trước được phản ứng của Lâm Sỹ Diên, bất kể Lâm Sỹ Diên có nổi cơn điên lên như thế nào thì trước sau bà vẫn không hé răng nửa lời. Đêm hôm đó, bà thu dọn hành lý rời khỏi căn biệt thự nhà họ Lâm, đến ở căn nhà cũ trên phố Thúy Hà. Ngay đến cả đơn xin ly hôn bà cũng đã viết sẵn, chỉ đợi Lâm Sỹ Diên đến là đưa cho ông ký. Bà không buồn bã gì lắm, ngược lại có vẻ như được giải thoát, cuối cùng thì cũng không cần phải sống trong nỗi sợ hãi và những lời nói dối nữa, cho dù có bi thương nhưng bà vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Nhưng Lâm Sỹ Diên là người được giáo dục tốt, sau khi bình tĩnh trở lại ông thấy ly hôn cũng không giải quyết được vấn đề gì, liền đi tìm Lưu Yến nói chuyện rõ ràng thành thật, cho dù không thể quay lại với nhau nhưng ít nhất ông cũng phải biết chân tướng sự việc. Nào ngờ, Lưu Yến nhất quyết không chịu nói bố đẻ của Lâm Hy là ai, ly hôn cũng được, nhưng bà không chịu nói ra tên của người đàn ông đó.

“Cứ coi như là ly hôn đi, cứ coi như tôi đã thua đi, thì em cũng nên để tôi thua một cách rõ ràng chứ.” Lâm Sỹ Diên bình tĩnh, trở lại với vẻ ôn hòa thường ngày. Bởi ông nghĩ, một giai nhân tuyệt mĩ như Lưu Yến mà không được cánh đàn ông ái mộ mới là chuyện lạ, chuyện đã xảy ra rồi, ông cũng đành chấp nhận. Nhưng ông vẫn muốn biết, ít nhất cũng phải biết đối phương là ai, nếu không thì đúng là còn oan hơn cả Đậu Nga.

“Chỉ một cái tên thôi, khó khăn đến thế sao? Tôi đã hi sinh vì em nhiều như vậy mà ngay đến một cái tên cũng không được biết sao?” Quả thực Lâm Sỹ Diên không hiểu nổi tại sao Lưu Yến phải cật lực che giấu cho người đàn ông đó đến vậy, đây là nguyên nhân thực sự khiến ông đau buồn, ngay đến một cái tên cũng không được biết, ông cảm thấy mình thua mà thật mất mặt.

“Em không nói cho anh biết là vì em có lý do của em, xin thứ lỗi cho em, thực sự em không cố ý giấu anh. Em cũng rất xin lỗi vì đã làm tổn thương anh, không phải là em chưa bao giờ cố gắng, nhưng em không từ bỏ được, lại càng không thể đón nhận. Nếu cái chết có thể bù đắp được tất cả, thì ngay bây giờ em cũng có thể chết trước mặt anh.” Trước sự nài nỉ của Lâm Sỹ Diên, Lưu Yến cũng chỉ nói được mấy lời như thế.

“Yến, em biết rõ là anh sẽ không yêu cầu em điều gì, ngoài tên của anh ta, anh còn có thể đòi hỏi ở em điều gì cơ chứ?” Đối mặt với sự lạnh nhạt và im lặng của Lưu Yến, Lâm Sỹ Diên thực sự bị đả kích lớn.

Lúc ông trở về nhà thì đã thấy Lâm Duy đang đợi mình trong phòng khách, Sau khi Lưu Yến dọn đi, nhiệm vụ trông coi hai đứa trẻ lại rơi vào tay Phùng Tương Bình. Bọn trẻ giờ đều ở nhà bác, nghe nói chơi đùa rất vui vẻ, người lớn đã xảy ra chuyện gì, chúng không hề hay biết một chút nào.

Thấy em trai về, Lâm Duy hỏi thẳng Lâm Sỹ Diên: “Em định thế nào?”

Lâm Sỹ Diên mệt mỏi dựa người trên sô pha, lắc đầu: “Anh, em chẳng biết làm thế nào cả. Anh nói cho em biết em phải làm thế nào đây? Xảy ra chuyện như thế này, em không biết mình phải sống tiếp thế nào nữa.”

Lâm Duy đang hút thuốc, khuôn mặt ông lẩn quất trong làn khói, không nhìn rõ được thái độ ra làm sao, chỉ nghe ông nói, “Ý kiến của anh là, nếu muốn từ bỏ thì hãy dứt khoát, tránh để hai bên càng phải chịu tổn thương nặng nề hơn. Còn nếu muốn cứu vãn thi hãy tỏ rõ thành ý... Tình yêu không có gì sai cả, cô ấy không yêu em, đó không phải là lỗi của cô ấy, cái sai ở đầy là tình yêu của hai người không gặp được nhau, mà lại đi ngược nhau...”

“Em yêu cô ấy! Có ông trời chứng giám, em yêu cô ấy biết nhường nào! Vì vậy em mới đau khổ thế này, em đau khổ không chỉ bởi vì cô ấy phản bộì em, mà còn là vì ngay cả em thua ai em cũng không biết, chưa bao giờ em cảm thấy mình thất bại đến thế này! Chưa bao giờ!”

“Nếu đã thua rồi thì cứ để thua đi, nhiều khi buông tay cũng là một cách yêu.”

“Anh muốn em buông tay?” Lâm Sỹ Diên nghe vậy bỗng tức giận, “Em đã hi sinh nhiều như vậy mà anh bảo em buông tay sao? Em mà buông tay thì có nghĩa là em tác thành cho cô ấy và người đàn ông đó à? Không, tuyệt đối không bao giờ có chuyện đó! Cho dù đó là sai trái thì cũng phải sai cho đến cùng, cứ coi như là trả thù đi, em muốn họ mãi mãi không bao giờ có thể bên nhau được!”

Lâm Sỹ Diên giận dữ nói, môi trắng bệch, toàn thân run lên vì quá kích động. Lâm Duy sững sờ nhìn em trai, thái độ rất phức tạp, “Em sẽ chỉ kéo bản thân mình vào chỗ chết mà thôi...”

“Không sao, chết đi, em chết rồi thì cô ấy cũng không sống được.”

“Đây không phải là phong cách của em.”

“Vậy em phải như thế nào mới đúng là phong cách của em?” Mắt Lâm Sỹ Diên đỏ ngầu, hỏi lại Lâm Duy, “Cứ tự nhiên phóng khoáng như xưa sao? Em không làm được! Nói thật, em cũng muốn bớt một đường sống cho cô ấy, lấy nhau bao năm nay, em biết cô ấy vẫn luôn không vui vẻ gì. Nhưng cô ấy ác quá, đã phản bội em mà ngay cả tên của người ta cũng không nói cho em biết, cô ấy coi em là cái gì kia chứ? Nếu thái độ của cô ấy thành khẩn một chút thì có lẽ em cũng không hận như thế này, em xưa nay không phải là một người thích oán hận người khác.”

“Anh hiểu, yêu bao nhiêu thì hận bấy nhiêu.” Lâm Duy nhắm mắt lại, thở ra một hơi khói dài.

“Anh yên tâm, em sẽ không ngược đãi cô ấy đâu. Em sẽ đối xử tốt với cô ấy như ngày xưa, bao gồm cả Lâm Hy, em vẫn sẽ nuôi nó, vợ vẫn là vợ của em, con trai vẫn là con trai của em, nhưng...” Ông đổi giọng, ánh mắt trở nên sâu thẳm và lạnh ngắt, “Đây chỉ là em trả thù cô ấy, em biết người đàn ông đó chắc chắn ở xung quanh đây thôi, em sẽ không bao giờ cho họ bất cứ cơ hội nào, ngay cả đến khi Lưu Yến chết, cô ấy cũng phải chôn trong phần mộ nhà họ Lâm chúng ta. Cô ấy có là ma cũng chỉ có thể làm ma nhà họ Lâm! Còn về thằng bé, em sẽ nuôi nó trưởng thành, mãi mãi nó chỉ có một người bố là em thôi, cả đời này người đàn ông đó đừng nghĩ đến chuyện được nghe thằng bé gọi một tiếng bố. Kể ra tự nhiên lại có thêm một đứa con trai cũng không có gì là không tốt. Anh nói có phải không? Ha ha ha...”

Đêm đã khuya, tiếng cười sảng khoái của Lâm Sỹ Diên vang vọng trong phòng khách trống hoắc nghe lại càng lạnh lùng và cao ngạo hơn. Lâm Duy nhìn em trai, không biết sao mà bàn tay kẹp điếu thuốc của ông lại run lên.

“Em thật đáng sợ.” Lâm Duy run rẩy nói.

“Là cô ấy ép em!” Lâm Sỹ Diên lạnh lùng trả lời.

Hai ngày sau, Lâm Sỹ Diên đón Lưu Yến trở về nhà, không hề đề cập gì đến chuyện ly hôn, Lâm Hy cũng được ông đón về từ nhà Lâm Duy. Ông ôm thằng bé ngồi trên đầu gối mình, hỏi Lâm Hy ngay trước mặt Lưu Yến: “Con trai, ta có phải là bố của con không?”

“Vâng, đúng ạ, thưa bố.” Lâm Hy ngoan ngoãn gật đầu. Lâm Sỹ Diên xoa đầu con trai, lại hỏi: “Là người bố duy nhất của con phải không?”

“Đúng ạ!” Lâm Hy lại gật đầu.

“Tốt, tốt lắm, con trai ngoan, con mãi mãi là con trai của Lâm Sỹ Diên này!” Ông nói, ngoảnh đầu sang nhìn Lưu Yến đang ngồi sững sờ, mỉm cười nói, “Bà xã, em cũng vậy, em mãi mãi là vợ, là bà xã của anh, có đúng vậy không?”

“Sỹ Diên...”

“Em chỉ cần trả lời ‘Đúng’ hay là ‘Không đúng’.”

“... Đúng.” Lưu Yến nén tiếng khóc, mắt ngấn đầy lệ.

Lâm Sỹ Diên gật đầu hài lòng, tiếp tục cười: “Được rồi, có câu nói này của em là đủ rồi, cả gia đình chúng ta hãy sống cho thật tốt, mãi mãi không bao giờ cãi nhau nữa, chúng ta phải hạnh phúc hơn bất ki ai, đừng hòng ai cướp đi em và con trai khỏi tay tôi, ngay đến cả Thượng đế cùng không thể nào!”

Nói xong, bỗng nhiên ông thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Lưu Yến, “Bắt đầu từ hôm nay, bất kể em đi đâu, gặp bất kì ai, đều phải thông qua sự đồng ý của tôi, bao gồm cả thư từ, tôi sẽ sắp xếp người nhận riêng, tôi phải xem trước thì em mới được xem. Nhưng em không được can thiệp vào cuộc sống của tôi, tôi làm gì đều không liên can gì đến em, tôi ở cùng ai em cũng không được hỏi nhiều, em nhất định phải chấp nhận, nếu không tôi sẽ làm em phải buồn... Không gặp được con trai em sẽ buồn chứ? Chắc chắn là sẽ buồn. Nếu tôi phát hiện em có bất cứ biểu hiện phản kháng nào, tôi sẽ đưa con trai đi, cả hai đứa đều đưa đi, mãi mãi em đừng có nghĩ đến chuyện gặp lại chúng, em có hiểu ý tôi không? Nếu em cho rằng đây là sự trừng phạt thì cứ coi như là thế đi, làm bất cứ việc gì đều phải trả giá, em nhất đinh phải trả giá cho những gì em đã làm, em không có tư cách mặc cả với tôi.”

Lưu Yến ôm mặt khóc gào thảm thiết.

Hiển nhiên Lâm Hy rất sợ hãi, cũng òa khóc theo. Lâm Sỹ Diên đặt thằng bé xuống một cách ghét bỏ, giận dữ nói: “Khóc cái gì mà khóc, khóc nữa là không cho mày ăn cơm nữa!”

Khi đó, Lâm Hy mới bốn tuổi, anh không biết đó là lần đầu tiên bố quát anh, cũng là lần cuối cùng bố ôm anh, từ đó trở đi, đừng nói đến ôm, ngay đến cả tiếng bố quát mình anh cũng thấy nó thật xa xỉ. Ngược lại, Lâm Nhiên được đặt lên vị trí hàng đầu của cả gia tộc, kể cả sau này bố nhận nuôi Sam đi chăng nữa, thì vị trí của Sam vẫn cao hơn anh. Ngoài mẹ ra, nhà họ Lâm chẳng ai đối xử tốt với anh, những gì mẹ có thể cho anh thì ngoài nước mắt ra chẳng còn gì khác.

Năm sáu, bảy tuổi, anh dần dần hiểu chuyện hơn, buổi tối hay nghe thấy tiếng mẹ khóc vọng lên từ tầng dưới. Mà bên cạnh bố thì lại thường xuyên có những người phụ nữ khác nhau đi cùng, đi đến những sự kiện chính thức cũng không bao giờ đưa mẹ đi theo. Cũng từ đó mẹ bắt đầu ăn chay niệm phật, cả ngày nhốt mình trong phòng, bố làm những việc gì mẹ đều không hay biết, cũng chẳng hỏi han.

Lâm Hy vẫn không biết giữa bố và mẹ đã xảy ra chuyện gì. Anh chỉ biết, chuyện gì anh cũng phải làm được ở mức tốt nhất, bất kể là học hành hay là những việc bố giao, tất cả mọi thứ đều phải lấy ý kiến của bố làm chuẩn. Anh luôn cố gắng, cố gắng chứng minh cho bố thấy rằng anh không hề thua kém Lâm Nhiên, anh là người nhà họ Lâm, thậm chí anh còn giỏi giang hơn bất cứ người nào trong nhà họ Lâm. Nhưng, cho dù anh có làm tốt đến thế nào đi chăng nữa, bố vẫn cứ lặng im không ngó ngàng gì trước mọi thứ, cho dù rõ ràng là anh đứng đằng trước Lâm Nhiên, thì ánh mắt của bố vẫn bỏ qua anh và chỉ nhìn vào Lâm Nhiên, coi anh như vô hình, coi như anh không tồn tại.

Năm anh mười bảy tuổi, học xong trung học ở Mỹ, bố muốn đưa Lâm Nhiên và Sam về nước để tiếp nhận nền giáo dục văn hóa truyền thống Trung Quốc, Lâm Hy cũng muốn về Trung Quốc để thực hiện ước mơ làm kiến trúc sư của anh. Lâm Hy đúng là có tài năng trời cho về kiến trúc, từ bé anh đã thích kiến trúc, những đồ chơi hồi nhỏ hầu như toàn là các loại nhà cửa hoặc đồ xếp hình gỗ, khả năng xếp hình của anh rất cao, Lâm Nhiên và Sam chưa bao giờ thắng được anh. Khi còn học trung học, anh đã tự học các kết cấu và thiết kế cơ bản, không ai dạy, không thầy mà tự mày mò, tự biết. Các thầy cô giáo đều rất ngạc nhiên thán phục, cứ chắc chắn anh là một thiên tài hiếm có, trong tương lai nhất định sẽ có thành tựu lớn trong ngành nghề kiến trúc. Nhưng một câu nói của bố đã phá tan ước mơ của anh: Muốn về Trung Quốc cũng được, nhưng nhất định phải học Y, nếu cứ chặt đinh đo sắt đây thì không cần phải thương lượng gì hết. Lâm Hy hỏi bố: “Anh Lâm Nhiên có thể chọn âm nhạc mà anh ấy yêu thích, tại sao con lại không thể chọn thứ mà con yêu thích?”

“Anh là nó sao?” Khi đó đang ở trong thư phòng, bố lạnh lùng nhìn anh, hỏi ngược lại: “Anh là nó hả? Anh cảm thấy anh có thể trở thành nó sao?”

Lúc đó, Lâm Hy thấy máu cuồn cuộn nhồi thẳng lên đầu mình.

Người Lâm Hy khẽ run lên, anh nuốt những giọt nước mắt rỉ ra từ trong tim, cố gắng giữ cho bản thân mình duy trì ở trạng thái bình tĩnh, lúc ấy, anh thực sự rất sợ bản thân gục xuống.

Bố bước đến trước mặt anh, nhìn anh với ánh mắt cao ngạo tiếp tục đả kích đứa con vô tội: “Không phải là ta coi thường anh, mà là anh mãi mãi không thể nào trở thành Lâm Nhiên được, cũng không thể trở thành Sam, anh cứ là chinh bản thân mình là được rồi. Ta không ôm quá nhiều hi vọng vào anh, cho dù tương lai anh có đạt được thành tựu gì đi chăng nữa, thì cũng chẳng liên quan gì đến ta, ta sẽ không bao giờ quan tâm xem anh có thể mang lại niềm vui bất ngờ gì cho ta đâu.”

Nói xong, ông bước thẳng ra khỏi phòng, không thèm ngoái đầu lại.

“Tại sao, hãy nói cho con biết tại sao bố lại khinh thường con như vậy?” Lâm Hy đứng quay lưng với bố, toàn thân cứ như thể bị đóng đinh vậy, không nhúc nhích không động tĩnh, chỉ có nước mắt đang tuôn trào ra như suối, bỗng chốc đầm đìa hai má.

Bố dừng chân, vẫn không ngoái đầu lại, chỉ nói: “Anh không cần phải biết quá nhiều, cũng không có quyền được biết. Nếu muốn làm con trai của Lâm Sỹ Diên này thì nhất định phải biết thế nào là phục tùng!”

Tiếp đó, “Ầm” một tiếng, cánh cửa bị đẩy mạnh một cái khi ông ra khỏi phòng.

Chính cánh cửa ấy là sợi dao, đã cắt phựt đi mối liên hệ lớn duy nhất có thể giữa hai bố con. Từ đó Lâm Hy tuyệt vọng, anh không bao giờ ảo tưởng rằng bố sẽ nhìn nhận và quan tâm anh từ tận đáy lòng. Giống như bố đã nói, anh chỉ cần làm tốt vai trò của mình là được. Anh chẳng có gì phải oán trách, nếu đã sinh ra trong một gia đình như thế này thì cũng đừng nên mơ tưởng có được tình thương yêu như người bình thường.

Anh trở nên trầm lặng, sự đả kích của bố khiến trái tim anh như chìm sâu xuống đáy biển, vậy cũng tốt, bởi như vậy ngoài anh ra, chẳng còn ai có thể nhìn thấy trái tim anh nữa. Anh thề, nhất định anh phải có được thứ mà đáng lẽ ra anh phải có, những thứ mà Lâm Nhiên và Sam có, nhất định anh cũng phải có, nếu bố không cho thì tự anh sẽ đòi! Rồi sẽ có ngày, anh trở thành người chủ của nhà họ Lâm, ngay đến cả bố cũng phải cúi đầu trước mặt anh. Anh phải khiến bố hối hận vì đã đối xử lạnh nhạt vô tình với con trai, bất kể là ai, cũng không thể trở thành vật cản trước mặt anh, ngay cả Thượng đế cũng không thể nào!

Thời gian đầu khi trở về nước, ba anh em luôn ở nhà ông bác Lâm Duy. Điều không ai ngờ tới là, khi ra đón ba người ở sân bay, người đầu tiên Lâm Duy xông đến ôm hôn lại chính là Lâm Hy, ông ôm chặt lấy anh, anh không nhìn thấy mặt ông, chỉ nghe thấy giọng ông hơi nghẹn ngào, “Con à, cuối cùng thì con cũng đã trở về! Cuối cùng thì ta đã chờ được con trở về rồi!”

Một tiếng “con” của bác khiến lòng Lâm Duy thấy chua xót biết nhường nào. Chính lúc đó, trong đầu anh nổi lên một ý nghĩ thật hoang đường, giá như bố là bác thì thật tốt biết bao! Bởi từ khi anh biết nhớ mọi thứ, Lâm Sỹ Diên chưa bao giờ gọi anh một tiếng “con”, ông luôn gọi con bằng tên, nhưng Lâm Nhiên thì lại luôn được bố gọi là “Nhiên nhi”, ngay cả Sam với thân phận là đứa con nuôi, Lâm Sỹ Diên cũng thường gọi anh một cách thân mật là “thằng ranh con”. Tất cả những điều này là thế nào?

Tối đến, ba anh em đến nhà bác ở tạm, bác biết Lâm Hy từ bỏ lý tưởng của mình và chuyển sang học ngành Y, ông vô cùng kinh ngạc, hỏi liền mấy câu vì sao, Lâm Hy cười nhạt, chỉ nói: “Đó là sự chọn lựa của bản thân cháu.” Nhưng nghe thế bác lại lắc đầu: “Không, đây chắc chắn không phải là lựa chọn của cháu, mà là ý kiến của bố cháu, có phải không?”

Hình như bác đã tường tận mọi việc rồi.

Lâm Hy không lên tiếng, Lâm Nhiên ngồi bên cạnh thấy vậy đỡ lời cho em trai: “Đúng vậy, là bố cháu bắt em ấy phải thay đổi chí hướng. Cháu cũng thấy tiếc cho Lâm Hy, cũng đã khuyên em ấy rồi, nhưng em ấy không chịu nghe.”

“Lâm Hy, là như vậy thật sao?” Bác ân cần hỏi.

“Mọi người đừng nói nữa!” Lâm Hy đang ngồi trên ghế bỗng dứng phắt dậy, tâm trạng như bị kích động, xua tay hét lên, “Là lựa chọn của cháu! Là lựa chọn của cháu! Ai bảo bố không thích cháu, ai bảo cháu không tài hoa bằng anh cả và anh hai? Sự lựa chọn của cháu chính là không được lựa chọn, tại sao mọi người cứ nhất thiết phải chọc vào vết thương của cháu chứ? Cháu vô dụng, mặc cho người ta sắp đặt như thế đấy! Sự tồn tại của cháu là thừa thãi, cháu làm gì cũng không quan trọng, dù sao thì cũng chẳng có ai bận tâm cháu làm gì cả...”

“Lâm Hy!” Lâm Nhiên nắm tay giữ em trai, “Em bĩnh tĩnh một chút, anh và bác không có ý gì cả...”

“Không khiến các người phải lo! Tôi có làm gì cũng không khiến các người phải lo!” Lâm Hy vô cùng kích động, thân hình yếu ớt của anh đang run lên mạnh mẽ, mắt đã mọng đầy nước. Ngay đến cả một người trời không sợ đất không sợ như Sam cũng thấy bất ngờ, mắt trừng trừng nhìn đứa em trai xưa nay vốn rất hiểu chuyện và luôn theo phép tắc, không biết phải phản ứng thế nào.

Lâm Duy đứng dậy, vẻ mặt vô cùng đau khổ, đôi mắt phía sau cặp kính cũng đỏ hoe, run rẩy bước đến đỡ Lâm Hy: “Con à, con đừng như vậy, đây không phải là lỗi của con, không phải lỗi của con...”

Lâm Hy hất tay ông ra, xông ra khỏi phòng chạy thẳng lên tầng. Khi đó căn nhà Lâm Duy ở cũng là một căn nhà riêng biệt, phòng của Lâm Hy được xếp ở trên tầng.

Nhưng chỉ qua một đêm, hôm sau Lâm Hy đã bước ra khỏi phòng với trạng thái bình thường như xưa, xua tay nói mình không sao. Khuôn mặt trẻ trung của anh vẫn ánh lên hào quang của tuổi thanh xuân, không có một chút gì khác biệt, ngay đến nụ cười mỉm cũng nhẹ nhàng như gió xuân. Nhưng Lâm Nhiên vẫn cảm thấy chút gì đó khác lạ trong cậu em, còn khác lạ ở chỗ nào thì bản thân anh cũng không nói rõ được, chỉ là thấy ánh mắt của Lâm Hy chỉ sau một đêm mà đã trở nên sâu thẳm đi bao nhiêu, dường như từ đó không ai còn có thể hiểu được ánh mắt của anh, thấy được đáy lòng anh nữa.

Bác Lâm Duy cũng thấy thế nhưng chẳng thể nói ra được lời nào. Trông ông có vẻ rất đau lòng. Sau này ông thường xuyên tâm sự với Lâm Hy, hễ có thời gian rảnh là lại đưa anh đi dạo, ông chẳng đưa ai đi cùng cả, chỉ đưa mỗi Lâm Hy. “Những gì bố cháu nợ cháu, ta sẽ thay ông ấy trả lại,” Có lần Lâm Duy bỗng nhiên nói một câu vậy.

“Tại sao ạ?” Lâm Hy ngạc nhiên hỏi lại bác.

“Bởi vì... Ha ha, bởi vì ta quý cháu, cháu làm việc gì cũng rất tận tâm.” Lâm Duy cười nói.

Lâm Hy không tỏ rõ ý kiến đúng sai, cũng chẳng suy nghĩ quá nhiều làm gì. Anh đã không còn mơ tưởng gì về tình thân từ lâu rồi, sự lạnh nhạt của bố đã “đồng hóa” bản thân anh trở thành một người có dã tâm hệt như vậy. Điều này, Lâm Sỹ Diên tuyệt đối không hề nghĩ đến. Cái “dã tâm” của Lâm Hy khiến mọi người không ai ngờ tới chính vào năm anh mười tám tuổi.

Nguyên nhân của chuyện này là bắt nguồn từ chuyện Sam đánh lộn với người ta, người đó chính là Diệp Quán Thanh. Sam kéo theo Lâm Hy và Thư Khang đến giúp một tay, kết quả là gây ra họa lớn, trong lúc xung đột, Quán Thanh đã bị một nhát dao đâm trúng vào tim, tử vong ngay trên đường đưa đến bệnh viện... Sam, Lâm Hy, Thư Khang và cả một đám thanh niên hư hỏng bị cảnh sát khống chế ngay lập tức và bị nhốt vào trong trại tạm giam, cảnh sát cho biết Diệp Quán Thanh đã chết, tất cả gào khóc thảm thiết, chỉ trừ có Lâm Hy.

Cả đời này Lâm Hy vẫn nhớ tinh cảnh lúc đó, trong căn phòng tạm giam u ám, anh đờ đẫn nhìn bức tường trắng xám, anh không nghĩ mình muốn khóc, điều anh nghĩ tới là, lần này bố đã “coi trọng” mình chưa?

Bởi vì, nhát dao đó chính là do tay anh đâm.

Trong Học viện Y, bất kể là anh học nội khoa hay ngoại khoa cũng đều có môn Giải phẫu. Lần nào Lâm Hy học Giải phẫu cũng bị nôn liên hồi, hễ nhìn thấy mẫu xét nghiệm cơ thể người ngâm trong nước thuốc hay cả máu tươi be bét khi giải phẫu động vật là anh lại nôn lên nôn xuống, trời đất chao đảo. Bạn học đều cười nhạo anh, thầy giáo cũng nói anh không phải mẫu người có thể theo học ngành Y. Mỗi lần Lâm Hy nôn hết các thứ trong bụng ra là lại trốn ngay vào nhà vệ sinh, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt, lúc đó anh vô cùng tuyệt vọng. Nhưng khi hết giờ học và trở về nhà, anh lại xuất hiện trước mặt các anh trai với vẻ mặt ung dung tự tại, nói nói cười cười, không hề nhìn ra được một chút gì khác lạ, chỉ có bản thân anh mới biết, cứ mãi thế này thì sớm muộn gì thì bản thân anh cũng “xảy ra chuyện”.

Trong Học viện Y học có giáo sư Đường là bạn quen cũ với Lâm Sỹ Diên, ông rất quan tâm đến Lâm Hy, sau khi biết được tình hình đã đích thân sắp xếp một cơ hội giải phẫu cho anh. Trong Học viện, không phải ai cũng có thể có cơ hội được tận tay giải phẫu, bởi cơ thể người phục vụ cho nghiên cứu và giảng dạy là rất có hạn, những cơ thể người bình thường đều đã từng được giải phẫu, đại đa số sinh viên chỉ có thể nhìn xem mà thôi, trường hợp giáo viên đứng cạnh giảng giải, sinh viên động tay vào giải phẫu đã là rất hiếm.

Giáo sư Đường làm như vậy hoàn toàn do nể mặt Lâm Sỹ Diên, ông sắp xếp một cuộc phẫu thuật riêng cho Lâm Hy, để hẳn một cơ thể người vừa được đem đến trường cho Lâm Hy giải phẫu.

Đó là một thi thể nữ trẻ, khoảng hai mươi tuổi, điềm nhiên nằm trên bàn giải phẫu, khuôn mặt khá đẹp, lúc còn sống chắc là phải xinh đẹp lắm.

Bàn tay cầm dao mổ của Lâm Hy cứ run lên bần bật.

Giáo sư Đường thấy vậy động viên: “Đừng coi đó là một con người, giờ cô ấy đã không còn là một con người nữa, mà là vật mẫu, nhất định trong lòng anh phải cảnh cáo rõ với bản thân mình như vậy, bỏ qua mọi gánh nặng về tư tưởng.”

Lâm Hy lúc ấy thực sự chỉ muốn chạy ngay ra khỏi phòng.

Giáo sư Đường lôi anh lại, đẩy anh, ép anh quay lại bên bàn giải phẫu, “Mau ra tay đi! Rất đơn giản, bắt đầu từ ngực, rồi chầm chậm rạch xuống dưới, chú ý lực của tay, không được run...”

Ánh đèn mổ chiếu từ đỉnh đầu xuống thi thể nữ đó, khiến da thịt cô trông như trong suốt, dựa trên sự đàn hổi của các cơ có thể phán đoán ra rằng thi thể nữ này chết chưa quá bốn mươi tám tiếng đồng hồ. Trên người cũng không có vết thương. Còn vì sao mà chết, chết tự nhiên hay là bị sát hại thì Lâm Hy không hề biết. Anh chỉ biết rằng sau lần phẫu thuật đó, suốt ba ngày liền anh không ăn uống gì, tự nhốt mình trong phòng không chịu ra khỏi cửa. Từ đó trở đi, anh không bao giờ học Giải phẫu nữa. Giáo sư Đường nản lòng đành gọi điện cho Lâm Sỹ Diên nói: “Thằng bé này, trừ phi một ngày nào đó nó gϊếŧ người, chứ nếu không thì không học nổi Y đâu.”

Nói chơi mà ứng nghiệm thật. Lúc mũi dao gọt hoa quả đó đâm trúng tim Diệp Quán Thanh, Lâm Hy có thể cảm nhận rõ ràng được cảm giác da thịt đối phương bị rạch ra, máu tươi phun trào, ấm nóng, có cả mùi tanh ngọt sền sệt. Anh không hề nôn mửa, suốt từ lúc bị cảnh sát gông lại đưa đến trại tạm giam, anh không hề nôn mửa một tí nào!

“Từ giờ về sau, với mình, chẳng có gì là đáng sợ nữa cả...”

Anh nói với bản thân mình như vậy.

Lâm Hy không hề biết bên ngoài trại tạm giam đã xảy ra những chuyện gì, bố anh và bác đã thương lượng bàn bạc với nhau như thế nào, anh hoàn toàn không hề biết chút nào.

Ngay hôm sau khi xảy ra chuyện, Lâm Sỹ Diên từ Mĩ bay về Ly Thành.

“Em định làm thế nào?” Lâm Duy hỏi Lâm Sỹ Diên.

“Anh thấy em nên làm thế nào?” Lâm Sỹ Diên hỏi lại anh trai.

“Em đang né tránh câu hỏi đấy, nếu trốn tránh có hiệu quả thì còn cần luật sư để làm gì chứ?”

“Vậy xét từ góc độ luật sư, anh thấy em nên cứu đứa con nào đây?” Lâm Sỹ Diên hỏi lại thẳng thừng.

“Vậy thì phải hỏi bản thân chú chứ, đứa con trong lòng cậu muốn cứu là đứa nào?” Lâm Duy nhìn thẳng Lâm Sỹ Diên, ánh mắt sắc nhọn. Lâm Sỹ Diên không thể không thừa nhận, ông cảm thấy có chút khó khăn khi đối diện với ánh mắt của ông anh, thở dài nói: “Giao cho pháp luật xử lý đi vậy, dù sao thì cũng đã xảy ra án mạng rồi, em còn có thể làm gì được chứ?”

“Tôi hiểu rồi.”

“Anh hiểu cái gì?”

“Người chú muốn cứu không phải là Lâm Hy.”

“... Tại sao anh lại nói vậy?”

“Lại còn phải nói nữa sao? Chú biết rõ nhát dao đâm trúng tim Diệp Quán Thanh chính là do Lâm Hy đâm, nếu giao cho pháp luật xử lý, thì chẳng phải là để nó chịu sự phán xét của pháp luật theo trình tự lệ thường đó sao? Vì thế nó sẽ phải đền mạng! Sam cũng sẽ phải chịu sự trừng phạt nhưng sẽ không phải đền mạng, ý chú là vậy, đúng rồi chứ?”

“Em nợ bố mẹ của Sam, em không thể để nó đi vào chỗ chết.”

“Thế chẳng lẽ chú không nợ Lâm Hy sao? Chú nghĩ lại bản thân mình đi, chú đã hi sinh bao nhiêu cho thằng bé? Cũng đã làm gì cho nó rồi? Chú đã làm hết trách nhiệm của một người cha chưa, đã cho nó tình yêu của một người cha bao giờ chưa? Chú có thể nói là chú không nợ nó sao?”

Lâm Sỹ Diên á khẩu không nói được gì.

Lâm Duy hùng hùng hổ hổ, tiếp tục nói: “Tất cả mọi chuyện này cũng chỉ là vì dòng máu đang chảy trong người nó không phải là máu của chú, có đúng không? Nhưng mà Sỹ Diên, huyết thống đương nhiên là quan trọng, nhưng cần có tình cảm gắn bó duy trì, chú chưa bao giờ cho nó tình yêu của một người cha, thì cái huyết thống đó của chú đã làm sao chứ? Huống hồ nó là đứa con mà Lưu Yến mang thai mười tháng mới sinh ra được, nếu nó có làm sao thì chú và Lưu Yến cũng chẳng còn gì, cái gia đình nhỏ của hai người cũng hết luôn. Chú hiểu ý tôi chứ?”

Lâm Sỹ Diên lùi lại vài bước, ngồi phịch xuống sô pha, rơi vào im lặng.

Ngoài cửa số chớp giật sấm rền, chiếu vào căn phòng sáng trưng.

“Nhưng nếu em... nếu em cứu nó, thì nhất định phải bỏ Sam, anh nói xem làm sao em đành lòng được? Năm đó mẹ thằng bé chết trên giường đẻ cũng là vì em, còn cả bố thằng bé nữa, cũng là hồi tiếp theo của bi kịch này cả. Bao năm qua em làm hết sức mình để bù đắp lại tình yêu thương hơn cho nó, cũng chính là vì muốn phần nào vơi bớt dằn vặt day dứt trong lòng. Nếu thằng bé thực sự phải đền mạng thì nửa cuộc đời còn lại em biết sống thế nào cho yên đây? Rồi sau này xuống nơi chín suối, em biết phải giải thích với bố mẹ thằng bé thế nào đây?” Lâm Sỹ Diên ôm đầu đau khổ và mệt mỏi vô cùng, “Nếu anh là em, hẳn anh phải biết em khó xử thế nào, em chưa hề biết rằng làm người lại khó khăn đến vậy, em không muốn đứa nào phải đền mạng cả...”

“Thật sự là thế sao? Bao gồm cả Lâm Hy?”

“Anh đang nói gì vậy chứ? Nó có thế nào đi nữa thì cũng là người nhà họ Lâm, mặc dù em không thể cho nó nhiều tình yêu thương hơn nữa, nhưng trong lòng... thực ra em vẫn luôn thử cố gắng tiếp nhận nó. Thằng bé này có nhiều điểm rất giống em hồi còn trẻ, em muốn đối xử tốt với nó nhưng vẫn nghĩ đến chuyện huyết thống, thế nên mãi không giải thoát được cho mình...”

“Nếu chú không thích nó thì giao nó cho tôi, để nó làm con trai tôi! Tuyệt đối tôi sẽ không bao giờ đối xử với nó như chú, bắt nó phải từ bỏ lí tưởng của mình, bắt nó phải đi theo con đường mà nó không mong muốn như thế đâu!”

Lời nói vừa dứt, bản thân Lâm Duy cũng giật mình. Lâm Sỹ Diên cũng hết sức ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn anh mãi hồi lâu, “Anh quý Lâm Hy?”

“Tôi... tôi chỉ thấy rất thương thằng bé. Những gì nó gặp phải rất giống tôi năm đó, cũng đều là con trai nhà họ Lâm mà từ bé, chú thì luôn được coi trọng hơn tôi, chẳng phải vậy sao?”

“Những chuyện đã qua rồi anh còn nhắc lại làm gì nữa.” Lâm Sỹ Diên né tránh chủ đề.

“Đúng là không cần thiết phải nhắc lại làm gì, nhưng sự lạnh nhạt của bố đối với tôi thực sự đã để lại một vết sẹo mà cả đời này tôi không thể nào xóa đi được, vì vậy nhìn thấy Lâm Hy tôi luôn cảm thấy rất đau lòng, thấy xúc động lây...”

“Vậy nên ý của anh là, em nhất định phải bảo vệ thằng bé?’

“Tôi không nói như vậy.”

“Ý của anh là thế đấy!”

“Nhưng chúng đều là con trai chú, quyền quyết định rốt cuộc vẫn nằm trong tay chú, chẳng phải vậy sao?” Lâm Duy quả không hổ danh là một luật sư, ông nói gì cũng luôn mang áp lực đến cho người ta.

Lâm Sỹ Diên nhìn thẳng mắt ông anh trai, dường như hiểu ra một điều gì mới mẻ từ ông. Xưa nay không bao giờ ông nhắc đến chuyện cũ, nhưng lần này vì Lâm Hy không ngờ ông lại trực tiếp nói rõ ràng ra, điều này khiến Lâm Sỹ Diên thực sự rất bất ngờ. Trong ấn tượng của ông, Lâm Duy luôn là một người kín kẽ, sâu lắng, luôn điềm đạm với tất cả mọi chuyện. Từ nhỏ ông bố Lâm Bá Hàn đã vô cùng yêu chiều Lâm Sỹ Diên, so với Lâm Duy mà nói thì quả đúng là có thờ ơ hơn rất nhiều, nhưng trông Lâm Duy thì lại có vẻ không bận tâm gì đến chuyện đó cả. Ngay cả lúc bố lâm chung, phần lớn tài sản đều giao lại cho Lâm Sỹ Diên, Lâm Duy cũng không oán thán nửa lời. Hóa ra, đó chỉ là vẻ ngoài thế thôi, trong lòng ông không phải thực sự không có cảm giác gì. Con người tại sao luôn phải có cái tính hai mặt ấy cơ chứ?

Thực ra, hồi nhỏ Lâm Sỹ Diên rất sùng bái anh trai cả. Cá tính Lâm Duy rất mạnh, cũng rất độc lập, chưa bao giờ ỷ lại vào thế lực của gia tộc trong bất kỳ hoàn cảnh nào, việc ông trở thành luật sư nổi tiếng khắp Giang Nam đều là kết quả từ sự nỗ lực của chính bản thân ông. Lâm Sỹ Diên thừa nhận, chưa bao giờ ông thực sự hiểu rõ anh trai mình, trong lòng luôn vô cùng kính trọng ông, dành cho ông tình cảm vô cùng thân thiết. Nhưng mãi đến giờ ông mới hiểu, thực ra ông cũng có phần sợ Lâm Duy. Lâm Sỹ Diên biết rõ, nếu lần này ông từ bỏ Lâm Hy thật thì nhất định Lâm Duy sẽ quay lưng lại với ông.

“Vậy, anh nói xem phải làm sao đây, người chết là vì Lâm Hy đâm...” Cuối cùng thì Lâm Sỹ Diên cũng thỏa hiệp, ông bất lực thả người xuống ghế, cách tốt nhất là buông tay, giao cho Lâm Duy xử lý.

Điều Lâm Duy chờ đợi chính là câu nói này, ông nói, lòng như đã có dự định sẵn từ trước: “Nếu nghe tôi, cả hai đứa sẽ chẳng sao cả...”

Hai ngày sau, Lâm Hy được thả ra, cả Thư Khang, con trai của nhà họ Thư cũng được thả ra. Bởi tất cả những nhân chứng có mặt đều chứng minh Sam là người gây ra vụ ẩu đả, con dao kia cũng là do anh mang đến, đúng là anh đã đâm Diệp Quán Thanh liên tiếp mấy nhát. Còn về nhát dao chí mạng kia có phải là do anh đâm hay không thì bản thân anh cũng không rõ nữa. Đến bản thân anh còn không rõ thì những người khác làm sao mà rõ được? Xem chừng Sam sắp bị lôi ra tập bắn rồi!

Tối hôm Lâm Hy được thả về, trời đổ mưa to gió lớn, không khí trong căn nhà trên phố Tử Đằng của nhà họ Lâm chỉ một vẻ vắng lặng u ám, những người bạn thân mặt mày ủ ê, than ngắn thở dài.

“Nói đi, các người hãy nói đi, phải làm thế nào tôi mới có thể giúp nó thoát khỏi tử hình? Dù có phải khuynh gia bại sản tôi cũng không tiếc...” Suốt từ đầu đến cuối Lâm Sỹ Diên chỉ nói đi nói lại được một câu ấy, rồi lại đưa mắt nhìn sang Lâm Duy, “Chẳng phải anh nói chúng nó sẽ không có chuyện gì sao, nhưng tại sao Sam vẫn còn đang ở trong đó, tháng sau là phải ra tòa rồi?”

Lâm Duy trong lòng như đã có dự tính sẵn: “Cũng không phải là không có cách giải quyết...”

“Vậy phải làm thế nào mới giải quyết được?” Lâm Sỹ Diên hỏi dồn lại Lâm Duy.

“Đừng cuống, từ từ nghe tôi nói.” Lâm Duy dù sao cũng xuất thân là một luật sư, trong số những người trong phòng chỉ có ông là bình tĩnh nhất, trong khi tất cả mọi người đều nhìn ông sốt ruột thì ông vẫn ung dung thong thả, “Xét tình hình bây giờ mà nói thì có hai trường hợp để thằng bé có thể được xét miễn án tử hình. Thứ nhất, nếu người hành hung chưa đủ mười tám tuổi thì có thể miễn tử hình, nhưng vẫn phải bị kết án. Còn một trường hợp nữa, nếu người hành hung bị bệnh thần kinh, ít nhất lúc phát bệnh sẽ rơi vào trạng thái vô ý thức, vậy thì cũng sẽ được miễn khỏi trách nhiệm hình sự...”

“Sam bao nhiêu tuổi rồi?” Ngay lập tức có người hỏi.

Lâm Sỹ Diên nghĩ ngợi, rồi lại lắc đầu: “Thằng bé sắp mười chín.”

“Vậy...”

Căn phòng rơi vào im lặng khiến người ta nghẹt thở.

Lưu Yến nhìn mọi người xung quanh, lập tức lộ ra vẻ mặt sợ hãi, giọng nói cũng run run: “Đây là chuyện phạm pháp, Sỹ Diên, anh phải suy nghĩ kĩ càng một chút, lẽ nào thanh danh bao thế hệ nhà họ Lâm chúng ta...”

“Chẳng lẽ em định giương mắt nhìn thằng bé phải chết hay sao?” Lâm Sỹ Diên ngắt lời vợ, “Em nghĩ rằng tôi không sợ chắc? Em tưởng rằng tôi không biết đây là chuyện phạm pháp hay sao? Nhưng thanh danh bao đời nay của nhà họ Lâm so với mạng sống của Sam có đáng là cái gì, chỉ cần giữ được mạng sống của nó, tôi không tiếc bất cứ giá nào! Nếu không thì làm sao tôi xứng với bố mẹ thằng bé? Mà bản thân tôi cũng không sống nổi...”

“Chẳng lẽ anh không sợ vì thế mà lương tâm mình bất an sao? Mẹ thằng bé đã chết ấy cũng là một mạng sống đấy!” Câu nói của Lưu Yến như đánh trúng điểm yếu của Lâm Sỹ Diên.

Lâm Sỹ Diên im lặng. Mãi lâu sau, ông mới buồn bã nói: “Tôi biết, tôi biết lương tâm bất an là như thế nào, năm đó khi mẹ thằng bé chết trên giường đẻ, bố nó cũng lại chết theo, lương tâm tôi bất an đến mãi tận bây giờ, nó thực sự dằn vặt khiến con người ta không còn là con người nữa! Nhưng, vẫn là câu nói đó, so sánh với sinh mạng của thằng bé, cho dù tôi không chịu đựng được cũng phải chịu đựng sự dằn vặt này, tôi đã chịu đựng suốt hơn mười năm rồi, giờ cũng chẳng sợ phải tiếp tục chịu đựng nữa.”

Nói vậy, nước mắt từ trong khóe mắt ông tuôn trào ra như suối. Ông lau nước mắt, không kiềm chế nổi đau thương. Thư Bá Tiêu đặt tay lên vai ông, tỏ ý ủng hộ.

Lâm Sỹ Diên cảm kích ngẩng đầu lên nhìn Thư Bá Tiêu không nói nên lời.

Lâm Duy nhìn mọi người xung quanh khắp một lượt rồi mới tiếng: “Mọi người đã quyết định chưa?”

“Còn có thể thế nào được nữa, chỉ đành vậy thôi.” Những bạn bè thân thích nhà họ Lâm nói.

Lâm Duy trịnh trọng gật đầu: “Vậy thì được rồi, chuyện này cứ để tôi lo, nhưng mọi người phải nhớ, ngoài sự khiển trách lương tâm, mọi người còn phải làm một chuyện quan trọng khác nữa.”

“Chuyện gì?” Mọi người đồng thạnh hỏi.

“Giữ bí mật!” Lâm Duy nghiêm mặt, nói rõ ràng từng câu từng chữ, “Mỗi người trong chúng ta ở đây ngày hôm nay nhất định lúc nào cũng phải nhớ, bí mật này không chỉ liên quan đến mạng sống của Sam, mà còn liên quan đến rất nhiều người vô tội khác nữa, bởi để làm được việc này, ắt sẽ phải liên lụy đến rất nhiều người. Nếu như bí mật bị tiết lộ, hậu quả thế nào chắc mọi người cũng biết.”

Nói xong, ông lại hướng ánh mắt nhìn sang Lâm Sỹ Diên, “Bây giờ, chú chỉ làm hai việc, thứ nhất là điều động tất cả nguồn vốn có thể điều động được để chứng minh Sam, cũng chính là Đỗ Trường Phong, rằng thằng bé là một bệnh nhân mắc bệnh tâm thần, bao gồm cả tiểu sử bệnh án, tất cả những thứ như nhân chứng, vật chứng và giám định tư pháp, không được bỏ qua bất cứ tình tiết nhỏ nào, nếu không thì bao nhiêu công sức trước đó cũng sẽ đổ xuống sông xuống biển hết. Thứ hai, là từ giờ trở đi chú phải nhớ kĩ, đứa con trai của chú, Đỗ Trường Phong, thằng bé không phải là một người bình thường, hồi còn nhỏ đã từng phải chịu đả kích và mắc bệnh tâm thần, đến giờ vẫn chưa hồi phục, nó:là:một:người:điên!”

Mắt Lâm Sỹ Diên đờ đẫn: “Nó… là một người điên...”

“Nói to lên!”

“Nó là một người điên!” Lâm Sỹ Diên nói to theo lời anh trai trong nước mắt.

“Ok.”

Vậy là một tờ giấy giám định tư pháp bệnh thần kinh lôi Sam trở lại từ quỷ môn quan, Sam bị giám định là một bệnh nhân tâm thần, không phải chịu trách nhiệm hình sự! Lúc này, Lâm Sỹ Liên không thể không khâm phục tài bày mưu tính kế của Lâm Duy, mặc dù Sam bị nhốt vào trong bệnh viện tâm thần nhưng như thế cũng còn hơn là phải mất mạng, quả nhiên đúng là hai đứa con của ông đều được cứu cả!

“Anh, em thật sự không biết phải nói thế nào...” Tâm trạng của Lâm Sỹ Diên rất phức tạp, không biết là cảm kích, hay là sợ hãi, chỉ là thấy rất không vững tâm.

Lâm Duy lời lẽ đanh thép: “Không biết phải nói thế nào thì không cần phải nói gì cả, hãy đối xử tốt với Lâm Hy, trong lòng tôi và chú sẽ dễ chịu hơn một chút!”

Có lẽ lời của Lâm Duy đã có tác dụng, từ đó trở đi thái độ của Lâm Sỹ Diên đối với Lâm Hy đúng là đã có chút thay đổi, ít nhất là cũng đã bớt đả kích đi nhiều, không còn hơi động tí là lại mặt nặng mày nhẹ với Lâm Hy nữa. Còn Lâm Hy, sau khi biết rằng bác cứu mình đã vô cùng cảm kích Lâm Duy, anh không ngờ bác quý anh thật, sự cảm kích ấy không thể dùng từ ngữ nào để biểu đạt ra được. Đương nhiên, ít nhiều anh cũng thấy cảm kích Lâm Sỹ Diên, bởi anh rất rõ ràng, nếu thực sự bố bỏ mặc không thèm ngó ngàng gì đến anh thì cái người mà cho dù không bị lôi đi tập bắn cũng bị nhốt vào nhà thương điên kia chắc chắn không phải là Sam, mà chính là anh, Lâm Hy.

“Xem ra bố vẫn còn coi em là con trai của ông.” Có lần Lâm Hy đã nói thế trong lúc chuyện riêng với Lâm Nhiên.

“Em vốn là con trai của bố, chỉ là bố nghiêm khắc với em hơn một chút, em đừng để bụng.” Lâm Nhiên cười và nói với Lâm Hy như vậy, “Hơn nữa không biết em dã từng nghĩ đến chuyện này hay chưa, chứ nhà họ Lâm chúng ta bao đời nay hành nghề y, trong ba đứa con trai bố lại chỉ chọn có mình em theo học, đây chính là bố coi trọng em đó. Anh và Sam, rõ ràng là ông đã từ bỏ rồi, bởi hai anh đều không phải là đứa học hành giỏi giang gì, chỉ thích hợp theo âm nhạc thôi.”

Nghe Lâm Nhiên nói thế, mắt Lâm Hy bỗng lóe lên tia lửa sáng: “Thật sao? Anh thật sự nghĩ vậy sao?”

“Một người thông minh như em chẳng lẽ lại không nghĩ đến ? Chính vì bố gửi gắm quá nhiều kỳ vọng vào em nên mới yêu cầu nghiêm khắc đến vậy. Nếu không thì làm sao em thành tài được cơ chứ?” Lâm Nhiên tích cực khuyên bảo Lâm Hy với mong muốn hóa giải ngăn cách giữa em trai và bố.

Lâm Hy khi đó còn trẻ, nghe vậy củng vui mừng khôn xiết đồng ý với cách nói của Lâm Nhiên. Mặc dù anh đã sớm quen với việc bố đối xử lạnh nhạt với mình nhưng trong lòng cũng nhẹ nhõm thanh thản hơn rất nhiều, anh tình nguyện cho rằng bố đang rèn luyện, khảo nghiệm anh. Thế là anh lại học tập nghiên cứu cần cù hơn, cộng thêm trí thông minh sẵn có và năng lực bẩm sinh, anh nhanh chóng trở thành niềm tự hào của Học viện Y học, trong lúc bao nhiêu sinh viên ôm một đống sách vở y học dày cộp, đầu óc mơ mơ màng màng thì anh đã có thể một mình lên bàn mổ và làm một số phẫu thuật đơn giản. Khi rất nhiều sinh viên phấn đấu ganh đua để đạt được một suất đi thực tập thì anh đã nổi tiếng khắp nơi vì đã cứu một bệnh nhân tim mạch đang cận kề cái chết được cải tử hồi sinh.

Lâm Sỹ Diên biết tin đương nhiên cũng rất vui mừng, dù thế nào đi nữa thì Lâm Hy cũng đã làm mát mặt nhà họ Lâm, khi đó ông liền quyết định đưa Lâm Hy đến đại học Stanford ở Mỹ để tiếp tục học sâu thêm. Trước khi đi còn mở một bữa tiệc đình đám để tiễn Lâm Hy đi du học.

Lâm Hy quả thực cảm thấy kinh ngạc vì bỗng nhiên được sủng ái đến vậy. Anh thực sự cho rằng bố đã gửi gắm kì vọng vào bản thân mình, ngay đến cả người biết rõ ràng nội tình là Lâm Duy cũng còn tưởng Lâm Sỹ Diên đã nghĩ thông suốt rồi, và rất hài lòng với việc ông bồi dưỡng đào tạo Lâm Hy. Sau bữa tiệc, Lâm Duy và Lâm Sỹ Diên vừa nhâm nhi rượu nho vừa trò chuyện với nhau trong thư phòng, Lâm Duy mở đầu câu chuyện: “Thằng nhóc Lâm Hy này đúng là thông minh thật! Đào tạo cho thật tốt thì nhất định sau này sẽ làm nên thành tựu lớn. Theo như phán đoán của tôi thì thành tựu của thằng bé còn hơn cả tôi và cậu ấy chứ.”

“Vậy sao?” Lâm Sỹ Diên ngồi bên cạnh bàn đọc sách, tay cầm ly rượu, phản ứng rất lãnh đạm.

“Cậu không nhận thấy thế sao? Thằng bé đã kế thừa trí thông minh của nhà họ Lâm chúng ta...”

“Nhưng nó không phải ỉà người nhà họ Lâm chúng ta !” Lâm Sỹ Diên nói chắc như đinh đóng cột, ánh đèn hơí tối chiếu vào khỉến mặt ông trông cũng có vẻ hơi u ám, giọng nói đanh thép lạnh băng, khiến Lâm Duy tự nhiên không khỏi rùng mình. Ông sững người nhìn Lâm Sỹ Diên, “Em, em hãy còn để bụng chuyện này sao...”

“Anh cảm thấy chuyện này có thể cho qua được sao?” Lâm Sỹ Diên hỏi vặn lại Lâm Duy.

Lâm Duy thể hiện ra vẻ mặt vô cùng thất vọng.

“Trên thế giới này bất cứ thứ gì cũng có thể xây dựng lại được, bao gồm cả tình cảm, đều có thể bồi dưỡng hay phục hồi, chỉ duy nhất có huyết thống, một khi đã xác lập rồi thì không thể nào thay đổi được. Em biết anh sẽ nhìn em như thế nào, nhưng anh không phải là em, anh không thể nào cảm nhận được nỗi đau khổ trong lòng em, anh không thể nào cảm nhận được!”

Lâm Sỹ Diên nói rồi đặt mạnh ly rượu xuống bàn, mấy giọt rượu đỏ thẫm bắn lên xấp giấy tờ ngổn ngang ở mặt bàn, thoạt nhìn trông giống hệt những giọt máu vừa rớm ra. Điều đó rõ ràng làm tăng thêm đả kích trong lòng Lâm Sỹ Diên, ông đập bàn nói: “Không ai biết được em đã phải chịu đựng sự lăng nhục khủng khϊếp đến như thế nào! Cho đến giờ Lưu Yến vẫn không chịu nói người đàn ông đó là ai, hay chỉ tên thôi cũng được, rõ ràng là cô ấy muốn em mang cái cặp ‘sừng’ này theo xuống tận huyệt! Đúng vậy, Lâm Hy rất thông minh, mặc dù nó không có tài hoa về nghệ thuật như Lâm Nhiên và Sam, nhưng về y học thì chắc chắn tương lai thằng bé có thể sẽ vượt hơn cả em, nhưng chỉ tiếc rằng... Rốt cuộc thì thằng bé vẫn không phải là con trai nối dõi nhà họ Lâm chúng ta, dựa vào sức lực của nó thì cũng chỉ có thể giữ thể diện cho hai anh trai của nó thôi...”

“Giữ thể diện? Thế là ý gì?” Sắc mặt Lâm Duy lúc ấy cũng rất khó coi.

“Còn có thể là ý gì được cơ chứ? Nhà họ Lâm chúng ta bao đời nay đều theo nghề y, sản nghiệp to lớn, vốn dĩ em hi vọng Nhiên có thể học ngành y để kế thừa sự nghiệp gia tộc, nhưng chí hướng của nó lại không như vậy, hơn nữa thành tựu của thằng bé về âm nhạc cũng đạt được trình độ tuyệt vời, em không nhẫn tâm hủy hoại tài năng thiên bẩm của thằng bé mà bắt nó làm việc nó không thích. Còn Sam, đừng nói là em không chịu bồi dưỡng nó, nhưng đúng là em có bồi dưỡng thì thằng nhóc này vẫn cứ không chịu thuận theo ý mình, nó không gây ra tai họa cho em là em đã cảm ơn trời đất lắm rồi. Rốt cuộc là chỉ còn lại mỗi Lâm Hy. Thằng bé quả đúng thật là một đứa trẻ thông minh, thái độ của em rất rõ ràng, em bồi dưỡng nó, nó nhất định phải hi sinh vì nhà họ Lâm chúng ta; ngược lại, chỉ cần nó thật thà chăm chỉ, nhiệt tình làm việc vì nhà họ Lâm, là em sẽ chấp nhận ra sức bồi dưỡng nó, cũng sẽ không đối xử tệ với nó, những thứ mà hai anh nó được hưởng thụ, nó cũng sẽ được hưởng thụ như thế...”

“Hóa ra là vậy! Hóa ra là vậy!” Lâm Duy nói liền hai câu “hóa ra là vậy”, rồi lại đổi giọng, “Thế còn di sản thì sao? Thằng bé cũng có thể thừa kế di sản nhà họ Lâm giống như Lâm Nhiên và Sam chứ?”

“Ai nói Sam có thể thừa kế? Thằng bé chỉ là con nuôi của em, em đã cho nó cuộc sống sung túc, cả đời vinh hoa phú quý đều không là vấn đề, nhưng di sản thì nó không có phần! Nó không có phần, thì Lâm Hy cũng làm sao mà có phần được? Ngoài Lâm Nhiên ra em sẽ không giao di sản cho ai khác hết, Lưu Yến cũng không được! Cô ấy đúng là vợ em đấy, nhưng thực sự cô ấy đã làm em đau lòng quá, nếu em giao tài sản cho cô ấy thì chỉ sợ cô ấy sẽ chuyển ngay cho người đàn ông kia!”

Lâm Duy bất lực dựa trên sô pha, lắc đầu: “Tại sao chú cố thể nghĩ tất cả mọi người đều xấu xa như vậy được nhỉ? Biết đâu người đàn ông đó và Lưu Yến thật lòng thật dạ yêu thương nhau, chứ chưa chắc đã dòm ngó gì đến tài sản của chú...”

Lâm Sỹ Diên lập tức dựng ngược mày lên: “Anh mới thật là kì lạ ấy, không đứng về phía em lại còn nói tốt cho người ngoài nữa. Thật lòng thật dạ yêu thương nhau? Hừ, vậy thì em được coi là cái gì chứ? Rùa hay là ba ba? Không những không công nuôi con trai cho người ta, lại còn hai tay dâng tài sản cho hắn?”

Lâm Duy thật sự thất vọng với em trai, ông xua xua tay: “Anh cũng chẳng tiện nói gì thêm nữa, dù sao thì anh cũng không thay đổi được suy nghĩ của chú. Anh chỉ cảm thấy chú đối xử với Lâm Hy như vậy thật quá không công bằng, nếu thằng bé biết được chân tướng sự việc, em đã bao giờ từng nghĩ chuyện này sẽ khiến nó tổn thương đến mức nào không?”

“Em không cần bận tâm! Nếu nó biết rồi thì mặc kệ nó, nó mà ở lại thì là người nhà họ Lâm, nó mà đi khỏi cửa nhà họ Lâm thì cũng đừng nghĩ đến chuyện quay lại nữa. Vậy cũng coi như em mất công nuôi nó, coi như là làm việc thiện vậy!”

“Nhưng, có chuyện này, có thể chú không biết.” Lâm Duy cười nhạt nói, “Tài sản của nhà họ Lâm chúng ta chưa chắc đều nằm trong tay chú cả, đương nhiên là cũng không nằm trong tay tôi, tôi nghe mẹ từng nói, bố đã từng chuyển một số tài sản lớn sang nước ngoài, một số rất lớn rất rất lớn...”

“Em cũng từng nghe nói vậy, chuyển từ trước ‘Cách mạng văn hóa’, nghe nói là hai phần ba số tài sản gốc nhà họ Lâm chúng ta, nhưng cụ thể là bao nhiêu thì ngoài bố ra chẳng ai biết cả.”

“Chú nghe ai nói vậy?”

“Nghe bà vυ" nói chuyện riêng là vậy, bà ấy nói là mẹ vì chuyện này mà bệnh mãi không khỏi, đang sống khỏe mạnh sờ sờ ra mà bỗng tức mà chết.”

Lâm Sỹ Diên tỏ vẻ không bận tâm gì đến, “Hừ, cần nhiều tiền như vậy để làm gì cơ chứ? Trách nhiệm của em chính là giữ gìn sản nghiệp hiện có của nhà họ Lâm chúng ta, tránh khỏi rơi vào tay người ngoài, còn về số tài sản mất tích bên nước ngoài kia thì có về cũng chỉ sợ không có phúc được hưởng. Nghe nói lớn lắm, đến nỗi khiến người ta phát sợ, xem chừng cũng để nuôi con cháu nhà người ta hết rồi...”

“Nói chung là anh cũng đã hiểu rõ rồi, chú coi trọng chuyện huyết thống đến vậy chắc cũng là do chịu ảnh hưởng của chuyện này.”

“Đúng vậy, đây là trách nhiệm của em, cũng là trước lức lâm chung mẹ đã dặn dò riêng với em.”

“Ân oán của người đời trước dựa vào cái gì mà bắt chúng ta phải chịu hậu quả chứ? Nói cách khác, chuyện của chúng ta đời này tại sao lại để bọn trẻ Lâm Hy phải hứng chịu hậu quả chứ?”

“Số! Tất cả đều là cái số cả! Sinh ra trong gia tộc như thế này, không một ai có cơ hội được lựa chọn hết. Nếu có thể lựa chọn, em cũng sẽ chọn được sinh ra trong một gia đình bình thường, vợ con sum vầy vui vẻ, không giống như bây giờ, có vợ có con đấy nhưng nào ai coi em ra gì đâu? Nhất là Lưu Yến, vừa nhìn thấy em là mặt chẳng còn ra cái mặt nữa...” Lâm Sỹ Diên nhắc đến vợ là lại u sầu thở dài than vãn.

Lâm Duy không nói lời nào nữa, ánh mắt lơ đễnh, dường như có tâm trạng dằn vặt vương vấn trên đôi mày. Ngoài cửa sổ, màn đêm sâu thẳm, một mảnh trăng khuyết treo vắt trên ngọn cây, không ai chú ý đến một người thanh niên đang xuyên qua vườn hoa lao điên cuồng ra khỏi cửa, mất hút trong màn đêm vô tận…”

Thêm Bình Luận