Chương 11: Gặp nhau

Cô đứng chửng lại, hắn tiến lại gần, cô định bỏ chạy nhưng đã bị hắn bắt được bờ vai cô. Cô nhanh trí: "Ta chỉ cần tiền không cướp sắc, chi bằng hai ta mỗi người lùi một bước."

Hắn đáp: "Đừng hòng." Hắn kéo mạnh bả vai cô khiến cô lùi lại mấy bước về phía hắn, rồi đẩy mạnh cô vào trụ cột gần đó khiến cô không thể thoát.

Cô đưa dao kề cận hạ bộ của hắn: "Lẽ nào...ngươi muốn làm thái giám ư."

Hắn gạt mạnh tay văng con dao cô đang cầm, sượt ngang cổ cô làm rơi khăn mặt của cô.

Chiếc khăn rớt xuống, hắn nhìn cô, cô nhìn hắn.

Gương mặt của công chúa và Tạ Vu Quy tương đối giống nhau đến bảy phần.

Hắn như chìm đắm vào cô. Gương mặt này hắn đã tìm rất lâu, hôm nay hắn trực tiếp đối diện, nước mắt hắn muốn trào ra.

Nhân lúc hắn đang ngây người cô lập tức bỏ chạy. Hắn đuổi theo nhưng không kịp nữa.

***

Lý Hiệt đang phê duyệt tấu chương. Công công bên cạnh hắn từ cửa bước vào đã hét lớn: "Bệ hạ! Nhϊếp chính vương đã phong tỏa đường trong cung, triệu tập Ưng vệ đang lục soát cả thành rồi. Bệ hạ."

Lý Hiệt quát: "Bệ hạ cái gì mà bệ hạ. Ai lại làm hắn tức giận vậy?"

Công công đáp: "Không phải bá quan." Hắn ngập ngừng một hồi: "...mà là lăng trưởng công chúa bị trộm rồi."

Lý Hiệt hốt hoảng đứng dậy nhìn hắn: "Tỷ tỷ thế nào."

"Bệ hạ yên tâm. Quan tài Trưởng công chúa không sao cả."

***

Công chúa đi vào thành, bị lính canh chặn lại, bởi Hàn Thư cho kiểm tra toàn thành tìm tung tích kẻ trộm.

Bởi vì cô che mặt bằng đeo nón quai có khăn che mặt nên bị bắt cởi xuống.

"Ngươi, đứng lại. Bỏ nón xuống."

"Tiểu nữ dung mạo xấu xí, sợ làm đại nhân sợ hãi."

Hắn quát cô: "Đừng nói nhiều."

Cô đã lường trước nên đã vẽ một vết sẹo lớn một bên mặt. Cô vén màn che mặt sang một bên cho hắn nhìn.

Hắn thấy xong liền xua đuổi: "Đi đi..."

Không may thay cô gặp phải Hàn Thư bước ngang qua hắn. Màn che mặt của cô bị gió thổi có thể thấy được phía cổ của cô.

Hàn Thư bước ngang thấy vết sẹo của cô ở cổ. Do đêm qua hắn gạt dao ngang cổ cô để lại vết sẹo.

"Đợi đã."

Cô có hơi giật mình. Ban đêm không né được, ban ngày cũng không né được.

Hắn hỏi: "Sao ngươi lại bị thương?"

Cô bình tĩnh trả lời: "Phu quân Cố Diên của tiểu nữ, mấy ngày trước liền bị kẻ xấu sát hại, tiểu nữ cũng bị thương. Chuyện này cả thành đều biết."

Hắn bỏ qua cho cô. Cô lập tức rời đi.

Lính canh báo cáo: "Vương gia đã đều ra khắp kinh thành."

Hắn ngây người nhớ ra: "Đây là vết thương do đao gây ra."

Hắn vội quay lại đuổi theo nhưng cô đã đi mất tích rồi.