Khi Phương Khải bị cảnh sát còng tay lại, vẻ mặt của anh ta còn không thể tin nổi mà hô to rằng các anh bắt nhầm người rồi! Đồng thời nỗ lực khiến cảnh sát buông anh ta ra.
"Các anh không có chứng cứ, không thể bắt nhầm người!"
Đội trưởng Lưu liếc nhìn anh ta một cách lạnh lùng.
"Ông chủ Phương, bằng chứng không phải ở chỗ anh sao?"
Viên cảnh sát cởi chiếc áo khoác hai màu của anh ta ra và cho anh ta xem những vết cà phê ở phía sau, ban đầu Phương Khải không thừa nhận điều đó, nhưng khi viên cảnh sát nói rằng trên đó vẫn còn vương sợi vải của bộ đồ âu phục mà nạn nhân mặc, sau khi mang về có thể còn có thể xét nghiệm ra vết máu, lúc này sắc mặt anh ta mới trắng bệch, không còn giãy giụa nữa.
Mấy tháng trước, vì Hạ Dung không cho anh ta mượn tiền để sửa sang lại câu lạc bộ, Phương Khải đã hết sức bất mãn, rõ ràng có tiền để bao nuôi phụ nữ nhưng lại không chịu giúp đỡ anh em một đồng. Anh ta càng nghĩ càng không thể chịu nổi, cộng với việc kinh doanh ngày càng thất bại, anh ta nhận thấy nếu cứ thế thì sẽ phá sản mất. Vậy nên, anh ta chỉ còn đặt hy vọng cuối cùng vào Hạ Dung. Khi Hạ Dung đến vào hôm nay, anh ta đã từ bỏ lòng tự trọng để mở miệng nói, Hạ Dung do dự nửa ngày nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Nhưng không ngờ, khi trở về, mọi thứ đã thay đổi.
"Tôi cũng không có tiền... Tôi không giàu như Hạ Thiên Tường..."
Hạ Dung cười với anh ta, trong nụ cười ấy ẩn chứa nỗi bi thương và tự giễu, thế nhưng Phương Khải không còn sức lực để nhận ra điều này, anh ta cảm thấy nụ cười này là đang chế nhạo anh ta. Trong cơn giận giữ, anh ta quay lưng về phía người anh em của mình, tay giơ lên chai rượu.
Khi đầu óc của Phương Khải từng bước ngội lạnh, anh ta nhìn vào cảnh tượng hỗn loạn dưới đất, ngay lập tức nảy ra suy nghĩ. Anh ta biết mình phải lén lút mang xác ra khỏi đây, nhưng nếu ra ngoài thì khả năng gặp người là rất cao. Vì thế, anh ta đã tìm thấy dây thừng từ bình phòng cháy chữa cháy của căn phòng, buộc thi thể vào người, leo xuống tầng hai, sau khi sắp xếp xong hiện trường, anh ta lại sử dụng dây thừng để quay lại tầng ba. Lúc này đã là bảy giờ tối.
"Vậy còn tin nhắn mà Vương Ly Ly nhận được là gì?"
"Đó là do tôi gửi." Phương Khải cười: "Như thế mọi người sẽ nghĩ rằng Hạ Dung chết ở tầng 2, mà người phụ nữ đó cũng sẽ đến tuẫn táng cùng cậu ta."
Nếu không phải vừa rồi báo cáo chỉ ra rằng chất lỏng trong ống tiêm là cà phê tình khiết, đội trưởng Lưu sẽ không cách nào nghĩ tới phòng 302. Khi anh ta hiểu rõ vấn đề, anh ta nhanh chóng nhận ra phòng 202 không phải là hiện trường thật sự của vụ án, Hạ Dung đã bị gϊếŧ tại phòng 302, sau đó bị mang đến phòng 202, mà trên cơ thể Phương Khải chắc chắn còn có bằng chứng.
Bạn thân của mình đã tự tay gϊếŧ mình vì tiền, người yêu cùng anh trai của mình đội nón xanh lên đầu mình, mà cho đến khi chết bản thân vẫn luôn cố gắng giúp họ. Điều này có lẽ sẽ khiến bất kỳ ai cũng cảm thấy rất khó chịu, nhưng Hạ Dung lại không có bất kỳ cảm xúc nào. Trong lòng cậu vẫn trống rỗng, không có bi ai, không có phẫn nộ, giống như vùng sa mạc hoang vắng, như thể cậu thực sự là một linh hồn lạc hướng không quan trọng đang xem một vở kịch do người khác diễn. Cậu không biết tiếp theo mình sẽ biến thành gì, biến thành gì cũng không còn quan trọng.
Hạ Dung cảm thấy mình đang từ từ tan biến vào không khí, như thể sắp biến mất, cậu xuyên qua đủ loại khuôn mặt khác nhau, xuyên qua những tiếng cười nói ồn ào của con người, trong lúc không chú ý cậu đã gặp một đôi mắt trầm tĩnh, cặp mắt ấy như có thể nói nhưng lại mãi im lặng, giống như đêm trăng ngoài biển khơi, yên tĩnh mà sâu thẳm.
Một ý nghĩ bất chợt xuất hiện trong đầu Hạ Dung, nhanh đến mức cậu không kịp nắm bắt.
Ngay sau đó, cậu mất đi ý thức.