Chương 7: Khởi đầu

Người nhân viên phục vụ đang xổm trên sàn như đang tìm kiếm cái gì đó, không lâu cậu ta đứng dậy đi ra ban công và nhìn xuống phía dưới.

Câu lạc bộ Kim Mãn Đường tính từ lúc khai trương là đã hoạt động được ba năm, trong ba năm này việc kinh doanh luôn ở trong trạng thái không nóng không lạnh, bởi vì tính tình Phương Khải không tốt nên đã đắc tội với không ít nhân vật lớn, dẫn tới việc kinh doanh của câu lạc bộ cũng bị ảnh hưởng, thế nhưng bản thân anh ấy vẫn không chịu thừa nhận điểm này, luôn nói là do bố trí của câu lạc bộ quá lạc hậu, phong thủy không tốt, bắt đầu từ ba tháng trước đã không ngừng xảy ra đánh nhau, tự nhiên kinh doanh cũng ngày càng kém.

Đi được đến bước này cũng là nhờ có những người anh em hỗ trợ anh ấy, sẵn sàng thường xuyên giúp đỡ tăng doanh thu cho anh ấy.

Người phục vụ từ ban công quay trở lại phòng, vì vẫn đang đeo khẩu trang nên Hạ Dung không thể nhìn rõ được vẻ mặt của cậu ta, nhưng cậu luôn cảm thấy có vẻ như tâm tình của cậu ta không tệ. Người phục vụ cứ như thế rời khỏi phòng, Hạ Dung nhanh chóng theo sau, khi ra ngoài cửa không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại nhìn số phòng, phát hiện ra đây là phòng 302, mà phòng 202 ngay dưới đó chính là hiện trường vụ án.

Khác nhau về tầng nhưng lại trùng nhau về hướng.

Hạ Dung ngừng lại.

Trong khi đó, trong một phòng bao ở tầng hai, một cuộc tranh cãi nảy lửa đang diễn ra.

Chị Trần đã tiết lộ hết cho cảnh sát Lưu việc ông chủ Hạ cướp bạn gái hai năm của em trai mình, đội nón xanh cho em trai. Sau khi biết việc này, Phương Khải không nói hai lời đã cho Hạ Thiên Tường một đấm, vừa đánh vừa nói tên nhóc kia đến lúc chết cũng không chịu nói cho anh ấy biết ai lừa dối cậu, hóa ra là Hạ Thiên Tường, cái tên súc sinh chuyên ra vẻ trang nghiêm, ngày hôm nay anh ấy phải vì Hạ Dung báo thù! Cảnh sát Lưu lập tức ngăn anh ấy lại.

Hạ Thiên Tường bị đánh đến mức bay cả mắt kính, máu mũi chảy giàn giụa. Vương Ly Ly ở một bên khóc lóc kể lể, ăn nói mềm mại yếu ớt với cảnh sát: Bản thân là bị ép buộc chứ cũng không muốn rời xa Hạ Dung, là Hạ Thiên Tường dùng tiền khiến mình... Hạ Thiên Tường nghe những lời này thì cả người liền run rẩy.

"Vương Ly Ly, rốt cuộc cô còn trái tim không vậy?"

Vương Ly Ly không trả lời, chỉ nói Hạ Thiên Tường muốn tìm một ngôi nhà ở nước ngoài để giam cô lại, dù thế nào cô cũng không muốn, vì thế anh ta liền gϊếŧ Hạ Dung, còn muốn vu oan cho cô.

Sự việc đã đến bước này tất nhiên Hạ Thiên Tường hiểu rõ là Vương Ly Ly muốn khiến bản thân anh ta thành người chịu tội thay. Anh ta ngay lập tức gọi cho luật sư, đồng thời lấy bản sao kê chi tiêu ngân hàng trong mấy tháng anh ta quen Vương Ly Ly để chứng minh là Vương Ly Ly chủ động quẹt thẻ của anh ta chứ không hề bị ép buộc. Mặt khác, Hạ Dung bao nuôi cô trong mấy năm nay đều là dùng tiền của công ty, từng khoản đều được anh ta cho người viết rõ ràng, mọi thứ khom ại để tính toán trong một lần.

"Hôm nay Hạ Dung còn mở miệng hỏi mượn tôi mười triệu, chắc cũng là vì cô."

Vương Ly Ly hét ầm lên: "Không phải là tôi."

Ánh mắt Hạ Thiên Tường lạnh như băng: "Bây giờ cô phủ nhận cũng vô ích, tôi cũng biết những đạo diễn trong vài dự án phim của cô."

Bọn họ cãi nhau khiến cho đội trưởng Lưu bị đau đầu nhức tai, hận không thể lôi súng bắn lên trời. Đúng lúc này, có người đưa cho cho anh một báo cáo xét nghiệm.

"Báo cáo? Báo cáo gì?"

"Chính là kim tiêm lấy ra từ tủ quần áo đó."

Đội trưởng Lưu mở báo cáo ra, trong đó chỉ viết một hàng chữ thế nhưng lại khiến đội trưởng Lưu đột nhiên trở nên đứng hình, mọi mảnh vụn trong đầu anh ta hợp lại thành một. Anh ta chợt la to: "Tất cả yên lặng cho tôi!"

Đội trưởng Lưu dẫn đội đi lên tầng ba, kiểm tra kỹ lưỡng lại phòng bao 302, ngay cả con kiến cũng không được bỏ sót. Chính bởi vì vậy, lúc này cảnh sát mới phát hiện ra, dưới tấm thảm ở góc phòng có vết máu màu nâu sẫm. Trong căn phòng cũng chẳng biết vì sao mà tràn đầy một mùi hương khác lạ. Mà mùi này đội trưởng Lưu quá quen thuộc, anh ta vừa mới ngửi được từ Phương Khải cách đây vài giờ.