Chương 4: TG1 - Nam thần là người thực vật (4)

Chương 4: TG1 - Nam thần là người thực vật (4)

Nhìn hiểu được ý tứ trong ánh mắt Ôn Noãn, Phong Việt ngoài dự đoán không bị một màn vui vẻ sảng khoái của hai người phía sau bụi chuối tây chọc giận, ngược lại còn bị cô gái nhỏ này chọc cười.

Đặc biệt là khi ánh mắt cô càng lúc càng lộ liễu, càng lúc càng thể hiện rõ ràng, nếu không phải bản thân không thể động, Phong Việt thật sự rất muốn cạy cái đầu nhỏ của cô ra nhìn xem bên trong rốt cuộc có cái gì, nhìn cái gì cũng đều không hiểu, lại thể hiện như thể cái gì cũng hiểu.

Hai người bên này đang bận mắt to trừng mắt nhỏ, hai người bên kia bụi chuối tây lại càng ngày càng kịch liệt hơn, thậm chí kịch liệt đến mức Ôn Noãn cùng Phong Việt đều có thể nghe được âm thanh tựa như tiếng nước, Ôn Noãn bất chấp cái gì nón xanh, sủi cảo, gương mặt nhỏ đối diện với Phong Việt liền đỏ dần dần lên, đôi mắt nhỏ mơ hồ hoảng hốt, giống như không biết nên nhìn vào đâu.

Phong Việt nhìn đến khi trong mắt không tự chủ được mà hiện lên một tia ý cười.

Cũng không biết có phải do thấy được ý cười trong ánh mắt Phong Việt hay không, thời điểm Ôn Noãn nhìn lên trên mặt hắn, theo bản năng liền trợn mắt trừng hắn liếc một cái.

Nhưng vừa mới trừng xong, bên kia bỗng nhiên vang lên từng đợt thanh âm cao vυ"t mà hưng phấn, thậm chí còn có những thanh âm đầy du͙ƈ vọиɠ.

Cái gì mà “Lợi hại hay không lợi hại”, “Không chịu nổi, tha cho em đi, lần sau không dám nữa”, “Em yêu anh, chỉ yêu mỗi anh”, “Lão công à thật sự chịu không nổi”, “Lại làm thêm lần nữa” vân vân và mây mây......

Hàng chuối tây yếu ớt thoạt nhìn giống như đang chịu đựng đợt bão táp ập đến, lắc lư mãi không ngừng, Ôn Noãn nhìn còn thấy đau lòng.(khổ bụi chuối tây ghê! Sống cũng ô nhục mà chết cũng chẳng vinh!!")

Có điều bị bão ập đến không ngừng đâu, không chỉ mỗi bụi chuối tây này, mà người nào đó hiện tại đã xanh tới mức có thể tiến hành quang hợp nha!

Nghĩ vậy, Ôn Noãn quay đầu, lại bất ngờ đυ.ng phải một đôi mắt sâu thẳm đến cực điểm.

Chỉ thoáng nhìn một cái, Ôn Noãn liền ngơ ngác.

Cô không biết rằng người đàn ông trước mặt này căn bản không hề để ý đến hiện trường kịch liệt vui thú bên này, ngược lại hắn là đang hồi tưởng tới mấy ngày trước hai người xảy ra một lần tiếp xúc thân mật kia.《nếu cô mà biết được thì chắc anh được tặng free cái tát.》

Đối phương giúp hắn cởϊ qυầи áo, lại giày vò chỗ nào đó của hắn lâu như vậy, không những thế cuối cùng cả người đều lọt thỏm trong ngực hắn, nếu lúc đó hắn có thể cử động......

Hồi tưởng lại những chuyện kia, hô hấp của Phong Việt không khỏi có chút nặng nề, hai mắt nhìn chằm chằm Ôn Noãn cũng không chịu rời đi.

Hắn không phải người dễ nổi lên du͙ƈ vọиɠ, thậm chí có thể nói hắn là người đặc biệt thích khắc chế du͙ƈ vọиɠ của mình, nhưng hai năm làm người thực vật không thể cử động đã dạy hắn khao khát được phóng túng cảm giác của bản thân, hiện tại hắn chán ghét bị cản trở, chán ghét bị áp chế.

Ôn Noãn nhìn chằm chằm hắn hai mắt lập tức liền trừng lớn.

Đơn giản là cô thấy ở trong cốt truyện người đàn ông này đến chết cũng là một lão xử nam, ngay cả tay phụ nữ hình như cũng chưa từng nắm qua, thế mà lúc này lại có phản ứng sinh lý trước mặt cô.

Không phải trước nay hắn đều không thèm để ý Phương Thanh Nhã cùng Chu Văn Diệu làm trò mèo hay sao? Không phải trước nay hắn đều xem đó là loại vận động đơn giản buồn tẻ mà nhàm chán hay sao? Không phải hắn......

Ôn Noãn không muốn lại tiếp tục tưởng tượng tự lừa mình dối người nữa, chỉ là có chút đỏ mặt, cắn môi thấp giọng rì rầm hai tiếng liền lập tức xoay mặt đi không thèm nhìn nữa.

Mặc dù Ôn Noãn chỉ thấp giọng hừ, Phong Việt vẫn tinh tường nghe thấy được.

Hắn nghe thấy cô nói.

“Lưu manh.”

Hắn không nghĩ tới có một ngày hắn lại bị một cô gái nhỏ mở miệng mắng hai chữ này, hơn nữa quan trọng là tâm tình hắn vẫn rất vui sướиɠ.

Đúng vậy, so với những lần trong quá khứ nhìn thấy hai người kia làm trò mèo còn vui sướиɠ hơn, vui sướиɠ đến nỗi thậm chí hắn muốn bật cười thành tiếng.

Cười thành tiếng thì bây giờ hắn làm không được, nhưng nhếch mép cười thì vẫn có thể.

Lúc này Ôn Noãn xoay người đi, căn bản không chú ý tới.

Bốn người cách nhau một bụi chuối tây, lại như hai bức tranh hoàn toàn trái ngược.

Không biết qua bao lâu, thanh âm sau bụi chuối tây cũng dần dần ngừng lại.

Nghiêng tai lắng nghe, Ôn Noãn cũng chỉ nghe được âm thanh mặc quần áo, lại ghé sát một chút, không những không nghe thấy tiếng bước chân rời đi mà cô chờ đợi nãy giờ, ngược lại còn nghe thấy giọng nói khàn khàn cùng tiếng cười của người đàn ông.

“Hai người bên kia nghe lâu như vậy, đã thỏa mãn chưa? Nếu cảm thấy vẫn chưa đủ, hoàn toàn có thể sang bên này, không những có thể nghe, còn có thể nhìn, thế nào......”

Vừa nghe thấy lời Chu Văn Diệu, không chỉ mỗi Ôn Noãn bị kinh hách, người đang nằm trên mặt đất, dư vị tình du͙ƈ chưa tiêu hết, Phương Thanh Nhã cũng đồng thời hoảng sợ mà trừng lớn hai mắt, còn Phong Việt chỉ lộ ra bộ dáng hiểu rõ hết thảy.

Nghe được đến đây, Ôn Noãn không thể chờ hai người ở bên kia rời đi trước nữa, cô bất chấp tất cả lập tức xoay người nhanh chóng vòng sau xe lăn của Phong Việt, vừa định đẩy xe hắn nhẹ nhàng chạy trốn, liền nghe thấy Chu Văn Diệu mang theo ý cười tiếp tục nói.

“...... A Việt, Tống tiểu thư?”

Nghe vậy, Ôn Noãn nắm chặt tay nắm xe lăn của Phong Việt, cứ như vậy đứng tại chỗ, sau đó trơ mắt nhìn đối phương trong nháy mắt đá ngã cây chuối đáng thương, ngay cả than một tiếng cũng không kịp.

Mà không có cây chuối tây này che chắn, bốn người liền trực tiếp không có gì che đậy đối diện nhau.

Trong nháy mắt, tiếng Phương Thanh Nhã thét chói tai đột nhiên vang lên.

Thét đến nỗi Ôn Noãn đã nghĩ được một cái cớ rất tốt cũng trong nháy mắt quên sạch, cứ thế xấu hổ ngây ra tại chỗ mà nhìn nhìn đối phương đột nhiên từ trên mặt đất ngồi dậy, luống cuống tay chân đem quần áo bị xé tán loạn trên mặt đất nhặt lên mặc vào, hai mắt nhanh chóng đỏ lên, nước mắt từng giọt từng giọt lớn rơi xuống.

Đáng thương đến nỗi ngay cả Ôn Noãn cũng có chút đồng tình với cô ta từ tận đáy lòng.

Kỳ thật cô vẫn luôn thắc mắc, Phương Thanh Nhã đến cuối cùng rốt cuộc vì sao lại yêu một người làm hại vị hôn phu của mình biến thành người thực vật, còn cường bạo cô ấy, nhục nhã cô ấy, thậm chí còn động tay động chân với cô ấy.

Người đàn ông như vậy ngoài khuôn mặt, thì hắn không có một chút gì đáng để coi trọng.

Cực đoan, bạo lực, chuyên chế, độc đoán, điên khùng, thậm chí ngay cả gương mặt kia cũng chẳng đẹp bằng Phong Việt nữa!

Rốt cuộc là vì lý do gì đây?

Cô thật sự cảm thấy khó hiểu nha!《thật ra là người ta thích bị ngược đó chị!》

Nếu như đổi lại là cô, Chu Văn Diệu bất luận dám làm ra loại chuyện gì, cô dù có liều mạng cũng phải cắn ngược lại hắn một cái.

Phương Thanh Nhã vì mạng sống mà chịu đựng cô có thể lý giải, nhưng sau đó lại còn yêu người đàn ông này, việc này thì không thể lý giải được!

Ôn Noãn ở trong lòng khẽ tiếc nuối mà than hai cái, sau đó liền đem tầm mắt chuyển tới trên mặt Chu Văn Diệu vẫn không ngừng cười nhìn cô, ho nhẹ một cái mới chậm rãi mở miệng nói, “Chu tiên sinh, tôi cũng chỉ vừa mới đẩy Phong Việt đến bên này, cái gì cũng chưa nghe được, cái gì cũng chưa thấy cả. À, tôi biết lén đẩy Phong Việt xuống dưới phơi nắng là không đúng quy củ của anh, nhưng tôi cảm thấy một người bệnh, đặc biệt là người bệnh như Phong Việt càng phải phơi nắng nhiều một chút, nếu có thể, tôi hy vọng......”

Câu nói kế tiếp Ôn Noãn còn chưa nói xong, Chu Văn Diệu liền đánh gãy, “Chu thúc không đem ý tứ của tôi truyền đạt cho cô sao? Về sau mọi chuyện liên quan đến Phong Việt giao cho cô toàn quyền quyết định, như vậy có vừa lòng không? Ôn Noãn tiểu thư?”

Nghe thấy tên của mình thốt ra từ trong miệng của người đàn ông này, thành công khiến Ôn Noãn có loại cảm giác ăn phải miếng thịt lớn béo ngậy vô cùng buồn nôn.

Lập tức gật gật đầu, cổ họng ấp úng mà nói, “Vậy thì tốt, Phong Việt cũng phơi nắng xong rồi, tôi trước...... trước hết nên đẩy anh ấy lên lầu, hai người chơi gì...... thì tiếp tục chơi đi......”

Nói xong, cô liền nhanh chóng đẩy Phong Việt chạy thoát.

Chỉ còn lại Chu Văn Diệu nhìn bóng dáng cô chạy trốn, khóe miệng ngoéo một cái, sau đó nhìn về phía người phụ nữ đang thấp giọng khóc lóc bên cạnh, chậm rãi ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng nắm cằm của cô nâng lên, dùng sức nhéo nhéo, “Nếu lại còn tiếp tục không nghe lời nữa, lần sau sẽ không trừng phạt đơn giản như vậy đâu!”

Nói xong, người đàn ông nhặt tây trang bị ném ở một bên của mình lên, mặc lên người, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

Còn lại một mình Phương Thanh Nhã ngồi ở đó, nước mắt tùy ý rơi, một lúc lâu sau mới nâng hai mắt lên.《nghe chữ "tùy ý " thấy giả trân làm sao ấy!》

Nữ nhân lúc này, sâu thẳm trong đáy mắt cô tràn đầy oán hận cùng bi phẫn, nhưng có điều là, cái nhìn oán hận đó không phải dành cho Chu Văn Diệu vừa mới rời đi kia, mà là dành cho Ôn Noãn.

Cô ta dùng sức nhéo tay mình, cho đến khi xương ngón tay trắng bệch vẫn như cũ không có ý muốn thả ra.

Một bên khác, Ôn Noãn rốt cuộc cũng mang theo Phong Việt trốn về tới phòng mà từng ngụm từng ngụm thở phì phò, chờ hơi thở chậm lại mới tới bên cạnh bàn rót một ly nước ấm, một hơi liền uống hết.

Sau đó lại dùng cái ly đó đổ đầy nước rồi đưa tới bên miệng Phong Việt, “Anh có khát không?”

Chờ đến lúc lại gần cô mới phản ứng được, Phong Việt hiện tại hẳn là không có biện pháp tự uống được, nga một tiếng vừa định đem cái ly rời đi, liền phát hiện miệng ly bỗng nhiên bị thứ gì cắn chặt.

Thấy được là miệng của Phong Việt, Ôn Noãn tức khắc kinh hỉ mà trừng lớn hai mắt, “Anh...... Anh......”

Sau đó nhanh chóng đứng lên, thật cẩn thận đỡ lấy cái ly, giúp Phong Việt uống, tay còn lại nhịn không được giúp hắn lau nước tràn ra ở khoé miệng.

“Cứ như vậy, đúng rồi, uống chậm một chút, chậm một chút, anh lợi hại lắm, Phong Việt!”

Nghe thấy hai chữ "lợi hại", lỗ tai Phong Việt không khống chế được mà đỏ lên, có trời mới biết hắn vừa liên tưởng đến cái gì.《anh đen tối thật đó!》

Chờ uống xong nửa ly nước, Ôn Noãn liền ngồi xổm trước mặt Phong Việt, dùng sức cầm tay hắn, ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn về phía hắn, “Anh sẽ khoẻ lại, anh nhất định sẽ khoẻ lại, Phong Việt! Bây giờ có thể anh sẽ thống khổ, sẽ khó chịu, sẽ không cam lòng, thậm chí bất lực, nhưng mong anh tin tưởng tôi, hết thảy đều sẽ tốt lên, vừa nãy là bước tiến triển đầu tiên không phải sao? Về sau anh cũng sẽ gặp được một người vợ tốt, sẽ cùng cô ấy sinh hạ một đứa trẻ đáng yêu, sẽ có được một gia đình hạnh phúc, hết thảy đều sẽ được.”

Lúc nói những lời này, Ôn Noãn khóe miệng hơi hơi nhếch lên, cả khuôn mặt giống như được mạ một tầng ánh dương, trong nháy mắt liền xua tan phần lớn mù mịt trong lòng Phong Việt.

Phải không?

Hắn ở trong lòng nhẹ giọng hỏi ngược lại.

Nhưng hai mắt nhìn về phía cô gái kia lại không tự giác hiện lên chút nhu hòa......

Mà từ lần trừng phạt trước, qua một khoảng thời gian rất dài, Ôn Noãn cũng chưa chạm mặt Phương Thanh Nhã, một lần cũng không.

Ngay lúc cô cho rằng đối phương ngượng ngùng khi gặp cô, thì cô lại nhận được lời mời từ cô ta.

Hơn nữa còn là vào lúc 9 giờ tối, công việc cô đều làm xong hết, đang chuẩn bị đi ngủ.

Ôn Noãn vẻ mặt mờ mịt theo lời đối phương mà đi tới lầu phòng Phương Thanh Nhã, lúc này người phụ nữ trong phòng mặc một thân áo ngủ tơ lụa màu đỏ mỉm cười nhìn cô.

Trong phòng mùi hương thập phần cổ quái, khiến người ta có cảm giác cực kì không thoải mái.

Nhưng bởi vì lễ phép, Ôn Noãn vẫn đi vào.

“Xin chào, cho hỏi......”

Lúc Ôn Noãn nói, Phương Thanh Nhã cái gì cũng không nghe vào, trong đầu hoàn toàn là suy nghĩ đến cuộc nói chuyện ban ngày hôm nay.

“Xin chào, tôi cùng chồng...... ưʍ...... sinh hoạt vợ chồng có chút không hài hòa, đặc biệt không hài hòa ở phương diện đó, xin hỏi có loại hương huân nào có thể giúp chúng tôi hay không......”

“Có, dĩ nhiên là có, chỗ tôi có vài loại, tiểu thư cô xem xem muốn lấy loại nào?”

“Loại có tác dụng mạnh nhất.”

Thấy tôi bị dìm sâu trong bùn liền cười đặc biệt vui vẻ đúng không? Thấy tôi bị khuất nhục liền đặc biệt tỏ vẻ thanh cao phải không? Vậy để tôi nhìn xem, cô cũng rơi vào vũng bùn giống như tôi, cô còn có thể cười vui vẻ được hay không đây?

Được hay không, nhỉ?

( chap sau không có H đâu,đừng nghĩ bậy nha mọi người!!!)« Chương T