Chương 3: TG1 - Nam thần là người thực vật (3)

Chương 3: TG1 - Nam thần là người thực vật (3)

Sau khi quản gia dứt lời liền nhẹ nhàng rời đi, chỉ lưu lại Ôn Noãn mặt mày lúng túng cứng đờ trước cửa phòng, bàn tay nhỏ nắm khung cửa không ngừng siết chặt, thậm chí ngay cả dũng khí quay đầu liếc nhìn Phong Việt một cái cũng không có.

Không chỉ một mình cô không có dũng khí, ngay cả Phong Việt ngồi trên xe lăn nhìn cô gái đứng trước mặt mình không nhúc nhích kia, cũng có chút không hồi thần lại được, nhiệt độ trên mặt vẫn có xu hướng tăng lên không ngừng. Hắn lớn đến chừng này tuổi, cho dù sau khi trở thành người thực vật, hắn cũng chưa từng tiếp xúc thân mật cùng một người phụ nữ nào, càng đừng nói đến chuyện để người khác giới giúp hắn tắm rửa, ngay cả Phương Thanh Nhã, trước khi hôn lễ được cử hành, hắn cũng chưa bao giờ cùng cô ta có những đυ.ng chạm thân mật, hôn môi cũng chưa từng, vậy mà bây giờ......

Nhịn không được, yết hầu Phong Việt khẽ cử động lên xuống, nhưng vì mãi đắm chìm vào cảm xúc của mình nên hắn căn bản không chú ý tới phản ứng nhỏ đó, vẫn cứ nhìn chằm chằm vào sau lưng Ôn Noãn, cái nhìn này như muốn đâm xuyên qua người cô.

Nhưng cố tình đúng lúc này, Ôn Noãn bỗng dưng xoay người lại, đối mặt với ánh mắt sáng quắc của hắn, trong lúc nhất thời, Phong Việt không kịp né tránh, cũng trốn không thoát, tầm mắt hai người liền như vậy giao nhau.

Gió đêm phơ phất.

Cơ hồ trong khoảnh khắc, Ôn Noãn vừa mới làm tốt tư tưởng trong lòng, mặt loáng một cái liền đỏ một mảng.

Phong Việt ban đầu có chút quẫn bách, sau lại nhìn thấy mặt Ôn Noãn từ hai má đỏ lên không ngừng lan ra bốn phía, không bao lâu cả khuôn mặt đều đỏ bừng, thậm chí cổ và lỗ tai cũng nhàn nhạt màu đỏ, cả người nhìn qua giống như một quả đào chín đỏ mọng.

Phong Việt nhìn một lát cảm giác bài xích trong lòng cũng không quá kịch liệt.

Suy cho cùng cũng chỉ là cô gái nhỏ......

Sau đó hắn trông thấy Ôn Noãn đóng cửa lại chậm rãi đi tới bên cạnh hắn......

“Kia...... Cái kia...... Phong Việt tôi trước đi chuẩn bị nước ấm cho anh......”

Vừa nói xong, cả người nhanh như chớp mà chạy vọt vào phòng tắm, theo tiếng nước ấm chảy rì rì, hai người nghe thấy đều có chút ngây người, nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm.

Cắn răng đem Phong Việt đẩy vào trong phòng tắm, cơ hồ là nhắm nửa con mắt, Ôn Noãn mới cởi xong cái áo của Phong Việt.

Nhưng sau khi cởi xong mới kinh ngạc phát hiện, cơ thể Phong Việt thật sự là gầy đến đáng sợ, xương sườn giữa ngực hiện rõ, ngồi trên xe lăn cũng chẳng thấy được chút thịt thừa nào ở bụng, thậm chí...... thậm chí còn có vài khối cơ bụng, có thể đoán được trước khi trở thành người thực vật Phong Việt cũng là người thích tập thể hình, chỉ là không biết mấy khối cơ bây giờ có còn giống như trước kia không?

Vừa nghĩ đến, gần như là theo bản năng, ngón tay trỏ của Ôn Noãn mang theo hơi ấm mà chọt lên trên bụng Phong Việt.( bản năng của mấy đứa nhan khống đây rồi!~~)

Trong phút chốc, hai mắt Phong Việt thâm trầm nhanh chóng rũ xuống, yết hầu lại giật giật.

Mà Ôn Noãn lúc ý thức được mình cái làm gì thì liền trừng to hai mắt, ngón tay cứng đờ tại chỗ, sau đó nhanh chóng đem ngón tay nóng bỏng như bị thiêu đốt thu trở về, cả người đột nhiên đứng thẳng tắp, hơi có chút vô thố* mà nói, “Tôi...... Tôi không phải cố ý, tôi không phải có ý kia, anh đừng hiểu lầm, tôi thật ra là...... Tôi thật ra chỉ có chút tò mò...... Hơn nữa chỗ đó của anh rất đẹp, tôi...... Không đúng! Anh đừng để ý, tôi không phải...... Tôi...... Tôi giúp anh tắm rửa......”

(*无措: 1. Vô phương ứng đối. Miêu tả cực kì sợ hãi | 2. Không chấp nhất; không câu nệ | 3. Không cách nào mua sắm.)

Ôn Noãn cảm giác mình càng giải thích càng sai cả người đều suy sụp tinh thần, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu cởϊ qυầи cho Phong Việt.

Lúc này, cô gái trước mặt nhắm chặt hai mắt, môi đỏ thắm, cằm hơi hơi nâng lên, giống như đang phòng ngừa sẽ nhìn thấy được thứ gì đó ở phía dưới, nhưng cố tình động tác này lại giống như đang chờ người khác âu yếm hôn lên môi cô, chỉ nhìn thoáng qua, thâm ý trong đáy mắt Phong Việt càng thêm nồng đậm, trong nháy mắt, hắn thật sự có loại xúc động muốn hôn lên môi cô.

Cố tình đôi tay nhỏ của cô gái vẫn còn trên hạ thân hắn không ngừng chuyển động, nôn nóng muốn kéo khóa quần ra, nhưng làm sao cũng đều cởi không được.

Ngay sau đó, một loại cảm giác kỳ lạ, cảm giác du͙ƈ vọиɠ từ vị trí dưới bụng mà chỉ ở tuổi dậy thì của hắn mới nảy sinh, đang chậm rãi dâng lên.

Phong Việt kinh hãi mà trừng lớn hai mắt, tiếp theo không thể tin mà rũ mắt xuống.

Hắn vậy mà......

Lúc trước nhìn Chu Văn Diệu cùng Phương Thanh Nhã lăn lộn nhiều như vậy, hắn cũng không có chút cảm giác nào, còn thường bị Chu Văn Diệu cười nhạo hắn bây giờ chỉ sợ ngay cả đàn ông cũng không thể làm, nhưng lúc này......

Thời điểm Phong Việt còn đang bận kinh ngạc, Ôn Noãn cũng đã giúp hắn cởi xong tất cả quần áo trên người, sau đó gắng hết sức dìu hắn vào trong bồn tắm, vừa có chút không biết nên xuống tay từ đâu, cô đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa phòng vang lên, vốn tinh thần Ôn Noãn đang căng chặt, dễ dàng bị kinh hách theo bản năng đáp lại một câu, mang theo chút tâm tư trốn tránh lao ra ngoài.

Ai ngờ chỉ mới bước được hai bước, dưới chân không biết có phải dẫm lên vũng nước dưới bồn tắm hay không, cả người bỗng ngã mạnh ra sau, nước ấm nhanh chóng bắn tung tóe, mực nước cao qua đầu cô, tư vị chìm trong nước cũng không mấy dễ chịu, Ôn Noãn theo bản năng bắt lấy tất cả đồ vật xung quanh để có thế ngoi lên, cũng bất chấp đó là thứ gì, gắt gao mà ôm, sau đó bắt đầu ho khan kịch liệt, nơi nào còn để ý đến tiếng gõ cửa.

Cũng không biết qua bao lâu, tiếng ho khan dần bình ổn xuống, cả người cũng thanh tỉnh hơn, nhưng bên tai trừ bỏ tiếng đập cửa ngày càng kịch liệt kia, thì còn có cả tiếng hô hấp như có như không.

Hô hấp?

Hô hấp!

Nhận ra được thứ ấm áp mà mình đang ôm, cổ Ôn Noãn cứng lại tựa như rối gỗ bị giật dây mà chậm rãi ngẩng đầu.

Vừa lúc đôi mắt giao nhau với đồng tử đen nhánh như mực trước mặt......

Cũng không biết do bị cô đυ.ng phải hay do nước quá nóng, gương mặt cùng cổ của người đàn ông lúc này đều từ từ mà đỏ lên.

Ôn Noãn chớp chớp hai mắt tròn xoe, người đàn ông cũng chớp chớp hai mắt hẹp dài của mình theo.

Ôn Noãn tức khắc rụt cổ, ngượng ngùng nuốt xuống một ngụm nước bọt, sau đó chậm rãi thu hồi hai tay đang gắt gao ôm lấy cổ người đàn ông, nhẹ nhàng chậm rãi chống tay ra khỏi bồn tắm, toàn bộ động tác nhẹ nhàng chậm chạp như một thước phim quay chậm.

Nhưng thời điểm chống tay xuống liền chạm đến nơi cứng rắn nào đó, tất cả dây thần kinh liền bặt bặt bặt mà đứt, gần như là phản xạ trong nháy mắt nhảy ra khỏi bồn tắm, vững vàng đứng trên mặt đất, tim đã sớm đập thình thịch thình thịch không chịu yên.

“Anh...... Sao anh lại......”

Câu nói kế tiếp Ôn Noãn thật sự không nói ra được nữa, cô thật sự không biết, người thực vật lại còn có loại công năng này!( editor :tôi cũng lần đầu biết được đó!)

Xấu hổ cùng quẫn bách đã sắp đem cả trái tim cô ép vỡ vụn, nghĩ đến việc nước ấm chảy không ngừng, hiệu quả giữ ấm trong phòng tắm tương đối tốt, cô dậm dậm chân, lập tức chạy ra ngoài, tiện tay nhặt lên một cái khăn sạch, liền khoác lên người mình, mở cánh cửa vẫn luôn vang lên tiếng gõ.

Còn lại một mình Phong Việt ngồi trong bồn tắm xấu hổ mà nhìn làn sóng lăn tăn trên mặt nước, hắn cũng không rõ chính mình sao lại......

Nên may mắn rằng hắn không mất đi chức năng quan trọng này hay là nên quẫn bách vì hắn đối với một cô gái tiếp xúc chưa bao lâu nổi lên phản ứng......

Nghĩ như vậy, cảm xúc của Phong Việt dần dần bình tĩnh trở lại, nhưng bình tĩnh qua đi hắn lại có loại xúc động muốn cười, không vì gì khác, hết thảy chuyện này thật sự là......

Cùng lúc đó, ngoài cửa phòng.

Ôn Noãn kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt, ngạc nhiên mở miệng, “Phương tiểu thư?”

Mà lúc này Phương Thanh Nhã nhìn Ôn Noãn cả người ướt đẫm, loại cảm xúc lúc sáng sớm lại lần nữa trỗi dậy trong lòng.

Cô ta cũng không biết những cảm xúc đó là gì, nhưng chính là khó chịu, bị đè nén, chỉ cần vừa nhìn thấy cô gái này cùng Phong Việt thân cận, trái tim liền bị đè nén khó mà giải thích.

Đặc biệt mới vừa rồi từ trong miệng Chu quản gia nghe thấy Tống Ôn Noãn còn muốn giúp Phong Việt tắm rửa, ngực liền bị ép chặt giống như sắp nổ tung.

Nghĩ đến đây, Phương Thanh Nhã không khỏi mím môi, tức khắc đứng thẳng người, biểu tình nôn nóng ban đầu cũng dần lãnh đạm xuống, “Tống tiểu thư, tôi tuyển cô tới Phong gia là để làm bảo mẫu, hy vọng cô đừng ôm tâm tư khác không thể cho ai biết, Phong Việt hắn đã là người thực vật, nói không chừng về sau cũng không tốt lên được, mong cô đem tâm tư của mình đặt ở việc làm bảo mẫu, không cần làm chuyện gì dư thừa, có những người dù không thể nhúc nhích cũng không phải người cô có thể mơ tưởng!”

Nói xong, Phương Thanh Nhã để lại một ánh mắt cảnh cáo, lại nhìn thoáng qua trong phòng một lượt, kiềm chế bản thân bước vào trong phòng nhìn một cái, dù sao thì Chu Văn Diệu đã yêu cầu cô ta ngày thường cách xa phòng của Phong Việt, cách càng xa càng tốt, nếu không......

Phương Thanh Nhã mang theo tâm tư cười khổ một tiếng, chậm rãi đi về phòng mình, ai không ngờ vừa xoay người rời khỏi cửa phòng Phong Việt, liền nhìn thấy người đàn ông vốn không nên ở nhà cười nhạt mà nhìn cô.

“Nghe thấy tiếng em gõ cửa phòng có vẻ rất gấp nha, làm sao thế? Vẫn còn rất quan tâm hắn? Hửm? Đã quên những lần trừng phạt trước kia rồi sao? Hửm? Hay là ngay cả gương mặt này cũng không cần nữa rồi?”

Thanh âm người đàn ông thấp mà rõ ràng, đi thêm hai bậc thang, lập tức đi tới trước mặt Phương Thanh Nhã, duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ mặt cô, liền cảm giác được người phụ nữ này khẽ run rẩy.

Mà bên này Ôn Noãn sau khi đóng cửa lại, mặc dù cách một cánh cửa, cũng có thể nghe rõ giọng của người đàn ông bỗng nhiên vang lên ở bên ngoài kia, còn không phải là giọng của Chu Văn Diệu vốn nên ở Phong thị làm việc kia sao.

Trừng phạt?

Đúng rồi, thủ đoạn trừng phạt trong tình tiết nguyên cốt truyện cũng rất đa dạng nhiều kiểu nha! Có điều mấy cái đó đều là để xúc tiến tình cảm của hai người bọn họ a!

Nghĩ đến đây, Ôn Noãn toét miệng cười, quay trở về phòng tắm.

Lúc này Phong Việt vẫn đang ngoan ngoan ngoãn ngoãn ngồi ở trong bồn tắm, hai mắt nhìn phía trước.

Thấy thế, Ôn Noãn sợ hắn cảm lạnh, lập tức tắm sơ cho hắn, đem cả người hắn đè xuống, đổ sữa tắm lên lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng xoa lên người hắn.

Nhưng lúc này, Phong Việt tinh tường cảm thấy cô hơi thất thần.

Làm sao vậy? Mới vừa rồi đã cùng ai nói chuyện ở bên ngoài?

Đáng tiếc tiếng nói quá nhỏ, hắn cái gì cũng không nghe được.

Đang nghĩ như vậy, hắn đột nhiên cảm giác được Ôn Noãn nhẹ nhàng tiến đến bên tai hắn ——

“Vị hôn thê của anh, tôi cứ cảm thấy cô ấy cùng bạn tốt của anh có chỗ nào đó không thích hợp, chỉ sợ là anh......”

Câu nói kế tiếp Ôn Noãn không nói hết, Phong Việt cho rằng cô nghĩ đến mặt mũi của hắn, cho nên mới dừng lại.

Nhưng làm Phong Việt vừa buồn cười vừa tức giận chính là, toàn bộ quá trình tắm rửa, cô gái này không nhịn được mà ngâm nga bài hát《Màu Xanh 》, vừa hát còn vừa trừng đôi mắt nhỏ về phía hắn, sợ hắn không biết câu cô chưa nói hết lúc nãy rốt cuộc là có ý gì.

Thật là hết nói nổi!

Mà vào ba ngày sau, Ôn Noãn tiếp tục lén đẩy Phong Việt xuống hoa viên phơi nắng giải sầu, bỗng nhiên nghe từng đợt sột sột soạt soạt truyền đến từ sau bụi chuối tây, âm thanh cổ cổ quái quái, vừa mới định đẩy Phong Việt tới gần.(khϊếp!! gu mặn thật, mình không thích đoạn này lắm nha mặn đến xỉu, tam quân thì vỡ vụn!!".)

Tiếng khóc của phụ nữ, tiếng thở dốc của đàn ông, nháy mắt truyền tới.

Ôn Noãn trong phút chỗ liền hiểu, tức khắc cứng người tại chỗ, sau đó vẻ mặt đồng tình mà nhìn Phong Việt.

Cái kia......

Huynh đệ của anh có lẽ...... Thích ăn sủi cảo? ( sủi cảo: là món ăn dễ chế biến và không gây nặng bụng, món ăn lí tưởng để làm mồi nhậu......đọc đến đây mọi người hiểu chưa?!)

-----